Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chàng cởi trần, cây thương bạc múa lên uyển chuyển, mồ hôi hòa lẫn nước mưa, theo đường nét săn chắc nơi vòng eo trượt xuống dưới vạt áo…
Lục phu nhân phe phẩy quạt, chậc chậc tán thưởng:
“À Đình nhà ta thân hình không tệ chút , còn hơn mấy tên thư sinh yếu ớt, vai không gánh nổi, tay không nhấc nổi kia. không, Tiểu Xuân?”
Ta đáp bừa, mặt đỏ bừng bừng, lén liếc nhìn chàng hết lần tới lần khác.
“Chàng… làm sao vậy?”
“Còn làm sao nữa?” Lục phu nhân híp mắt nói, “Thời tiết nóng nực, sinh bực bội .”
8
Hôm sau, ta y quán nói rõ mọi chuyện, khéo léo từ chối Lưu Văn Thanh.
Bề nói không sao, nhưng đã không còn nhiệt tình như trước.
Thậm chí còn mách với Lý phu rằng ta làm việc không cẩn thận, trộn lẫn hoàng kỳ với cát cánh.
Lý phu tức giận, mắng ta một trận thậm tệ.
Lúc ta đã gần như có thể một mình đảm đương mọi việc.
Y quán vốn ít nữ y, nếu gặp nữ bệnh nhân, đa phần là ta ra khám, vì ta chuyên tâm nghiên cứu y thuật phụ khoa, cũng có chút thành tựu.
Chuyện phân loại thảo dược từ lâu không còn do ta làm, mà đã giao cho mấy học đồ mới tới xử lý.
Ta ấm ức vô cùng.
Trên đường Lưu Văn Thanh nhà, ta chờ sẵn, lấy bao tải trùm lên , đánh cho một trận nhớ đời.
lúc Lục Đình tới đón ta, ta ôm lấy cánh tay chàng, lớn tiếng than vãn:
“Đồ khốn kiếp! Cứ ngỡ là người tốt nên nhiều lần giúp đỡ, ai ngờ lại là kẻ bụng dạ hẹp hòi, tráo trở hai mặt, chó hoang cặn bã! Huhu, ta hối hận vì không đá thêm vài cú!”
Lục Đình vừa tức vừa buồn :
“Được rồi, được rồi, giận nữa. Loại phế vật như , để nàng phải bực bội lâu như vậy đã là vinh hạnh cho rồi.”
“Có lý!” Ta bình tâm lại, thở dài thườn thượt:
“Nhưng mà ngày cũng phải cái bản mặt đáng ghét của , ta muốn tới y quán nữa.”
“Vậy thì ra tự làm, không cần nhìn sắc mặt người khác.”
“Ta làm được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Nhưng mà…” Ta nhẩm tính số bạc trong tay, “Không có tiền.”
“Hửm?”
Lục Đình nghiêng nhìn ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Bổng lộc của ta không đủ sao?”
Bổng lộc của Lục Đình do ta quản lý, bởi vì Lục phu nhân không muốn bận tâm tới mấy chuyện sổ sách.
“Đủ thì đủ, nhưng… là tiền cực khổ của chàng, hết thì không còn nữa…”
“Không sao.” Lục Đình xoa ta, dịu dàng:
“Đều là của nàng, muốn thì , ta còn có thể kiếm thêm.”
“Woa!”
Ta chân thành khen ngợi:
“Chàng thật tốt!
“Sau ta lấy chồng rồi, còn được tiền của chàng nữa không?
“ , ta không lấy chồng nữa…
“Vậy chàng lấy vợ rồi, ta còn được tiền của chàng nữa không?
“ , chàng cũng lấy vợ…”
Khóe miệng Lục Đình giật giật, bỗng nhiên vác ta lên vai.
Ta giật mình hét lớn: “Chàng làm vậy?”
“Ăn no rửng mỡ, vận động chút cho bớt.”
9
Ta thuê được một gian nhà trên phố Ngự Tiền, mở y quán khám bệnh chuyên cho nữ nhân.
Lúc mới khai trương, bệnh nhân không nhiều, ta cũng nhàn nhã, ngày ngày thu mình trong quán đọc y thư.
Phố Ngự Tiền nằm phía đông quân doanh, phạm vi tuần tra của Lục Đình.
Gần đây phòng thủ kinh thành thay đổi, trong vòng nửa năm, Lục Đình liên tiếp thăng ba cấp, nay đã giữ chức Thần Sách quân Chỉ huy sứ.
Chàng không còn là tiểu Vũ Lâm Vệ ngày xưa bị người ta xem thường nữa.
Bệ hạ có ý muốn khôi phục quyền của Lục gia, bá quan văn võ trong triều xôn xao ngóng trông, khiến ngõ nhỏ Trường Lạc ngày trước vốn yên tĩnh nay lại trở nên náo nhiệt, khách khứa tấp nập ra , xe ngựa chen chúc cửa, không được mà ra cũng xong.
“Để ta trước! Ta trước mà, phải gặp chỉ huy sứ nhân trước!”
“Ngươi nói cái ! Quan lớn như ta đây mà còn phải nhường ngươi à?!”
“Trời ơi, làm ơn cho lão phu ra trước đã, ta muốn giải quyết!”
Ta dụi dụi mắt, hỏi người bên cạnh:
“Đây là đâu vậy?”
Lục Đình mỉm :
“Không biết, có là nhà người khác rồi.”
“Dọn nhà , dọn nhà !”
Ta sợ bị người kia quấn lấy, vội kéo Lục Đình ra chợ đêm.
Vừa vừa ăn, hai tay ta ôm đầy quà vặt, Lục Đình lặng theo bên, móc bạc trả tiền.
Chơi được nửa chừng, ta bỗng nhớ ra:
“Hỏng rồi! Phu nhân nhà một mình!”
“Không sao.” Lục Đình tủm tỉm nói:
“Cũng phải lần , nương ta có kinh nghiệm rồi.”
“Chúng ta ra mà không đưa bà cùng, liệu bà có giận không?”
“Bà còn mừng không kịp ấy chứ.”
“?”
Lục Đình chỉ , không nói thêm.
việc các thần tranh nhau lấy lòng, còn có không ít phu nhân tiểu thư nhờ mối lái gửi thiệp tới cầu thân.
Lục phu nhân đều từ chối thẳng thừng.
Trường Lạc ngõ không được, họ liền tới y quán dò hỏi tin tức.
Hôm ấy ta dậy sớm chẩn bệnh, vừa tới y quán đã một người đứng chờ bên , lập tức chân tay luống cuống.
“Ta… ta từ khi lại nổi tiếng vậy?”
Tới gần hơn mới biết, hóa ra là muốn từ ta moi tin Lục Đình.
“Tống tiểu nương, nghe nói năm nàng không ngại gian khổ kéo chỉ huy sứ nhân nhà, lại còn chuyện năm ngoái náo loạn Túy Tiên Lâu, quả thực là tình thâm nghĩa trọng, là tấm gương cho nữ nhân bọn ta noi theo… Phải rồi, nói tình cảm, không biết Lục công tử thích kiểu cô nương ?”
“Khoan đã, hỏi vội! Ta chỉ muốn biết, Lục Đình hai mươi mấy tuổi rồi còn chưa thành thân, liệu có phải… chỗ có vấn đề?”
“ , nếu có bệnh kín thì cũng nên nói rõ, làm lỡ làng tuổi xuân của con gái nhà người ta.”
“Vậy thì”
Một phu nhân, tiểu thư nhất tề trừng mắt nhìn ta, ánh mắt cháy bỏng:
“… rốt cuộc có vấn đề không?”
“…”
Có, có cái các người ấy!
Ta đâu có qua sao ta biết?!
Khoan đã!
Ta đang cái vậy!
… cái mà ?!
Trước mắt bao người, mặt ta từ xanh chuyển trắng, từ trắng sang đỏ.
Cả người bỗng dưng bừng tỉnh ngộ, có bà mối còn đưa tới một xấp tranh cuộn:
“Giờ Lục công tử đã công thành danh toại, tiểu nương cũng không cần bám trụ Lục gia nữa. Đây là chân dung các nam nhân chưa thành thân trong kinh thành, nàng xem xem, có ai vừa mắt không?”
Ta lật từng bức một, trong lại vô thức hiện lên hình ảnh đêm trăng ấy, Lục Đình múa thương dưới trời mưa.
Luận dung mạo, luận phong thái, dường như ai sánh bằng Lục Đình…
Không được, ta và chàng thân phận khác biệt.
Y quán đông nghịt người, hàng xóm còn tưởng xảy ra chuyện .
Lục Đình xô đông , nhìn cảnh tượng trước mặt, mày hơi cau lại.
Lúc ta ngẩng nhìn chàng, mặt đã đỏ như gấc chín.
Lục Đình nhướng mày, chậm rãi bước tới gần, liếc nhìn xấp tranh trong tay ta, thấp giọng hỏi:
“Muốn thành thân sao?”
đông tản , Lục Đình từng bước tiến trước mặt ta, ta ngượng ngùng lùi lại, lưng va tủ thuốc, đau nhăn mặt.
Ta lắp bắp vội vàng lấy lời của Lưu Văn Thanh ra chống chế:
“Trời… trời sắp mưa, mẫu thân muốn gả chồng, ta cũng tới tuổi rồi, lại mãi nhà chàng, để chàng nuôi cả đời ư?”
“Sao lại không được?”
“Ta… ta…” Ta cắn môi, hoảng hốt nói:
“Hiện giờ quan hệ của chúng ta tốt đẹp, chàng nhận ta làm tiểu nương, sau chàng cưới vợ, vợ chàng sao có thể để ta lại nhà, ta phải chui xuống gầm giường nhìn hai người ngủ ư?
“Ta… ta cũng kiếm được tiền nuôi sống bản thân rồi…”
“ linh tinh ?”
Lục Đình nhẹ nhàng đặt tay lên eo ta, lòng bàn tay ấm áp xoa dịu chỗ bị đau, chàng ghé sát tai ta, giọng trầm thấp dịu dàng mê hoặc:
“Đâu chỉ nhận nàng làm tiểu nương bây giờ, ta muốn nhận nàng làm tiểu nương cả đời, sau ta với nàng thành thân, ta ngủ trên giường”
Chàng ngừng lại, tiếp tục nói:
“Nàng ngủ trên người ta.”
Ta hoảng hốt đánh chàng:
“Chàng nói bậy bạ !
“Chàng nay đã thăng quan tiến chức, cả thiên hạ đều biết thân phận của ta và chàng. Nếu chúng ta thành đôi, sẽ hứng chịu biết bao lời gièm pha thị phi…
“Còn… còn phu nhân nữa.” Ta mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, “Phu nhân phải làm sao đây?”
“ khóc, khóc.”
ta khóc, Lục Đình cuống quýt dỗ dành:
“Nương ta xưa nay vẫn coi nàng như con gái ruột, còn lời đàm tiếu, là ta cầu cưới nàng, tất cả đều do ta gánh vác, nàng chỉ cần trả lời đồng ý hay không là đủ.
“Tiểu Xuân ngoan, nàng còn có thể suy cho tên Lưu kia, tại sao lại không tới ta? Ta phải mạnh hơn tên phế vật gấp trăm lần sao? Nàng không biết… Ta ban đêm”
Chàng ôm chặt ta, chàng thiếu niên tướng quân trước nay luôn phong quang lẫm liệt giờ phút giọng khản đặc, như sắp khóc tới nơi:
“Xin nàng .”
10
Ta lại phải suy rồi.
Lần trước suy Lưu Văn Thanh, lần là Lục Đình.
Từ hôm trở , quan hệ giữa ta và chàng trở nên kỳ lạ.
Ta sáng tối y quán, cũng không muốn chàng đưa đón nữa.
Chàng không dám tới gần, chỉ lặng theo ta từ xa.
Buổi tối nhà, trong phòng luôn xuất hiện đủ thứ mới lạ, lúc thì bánh ngọt, khi thì trâm cài, vòng tay.
Trước kia nhận được quà thì vui vẻ, giờ lại vừa ngọt ngào, vừa xót xa.
Lục phu nhân nhạy bén nhận ra điều bất thường:
“A Đình làm sao vậy?”
Ta đáp:
“A Đình hư.”
“Hư ?”
Phu nhân khẽ:
“Nói ra, ta giúp con đánh nó.”
Ta ngượng ngùng không nói nữa, trong lòng tràn ngập bối rối, cảm mình làm lỡ làng bảo bối của người ta.
“Tiểu Xuân à.”
Lục phu nhân xoa má ta, ánh mắt thấu suốt:
“Nam nữ hữu tình, là thường đời. ai nợ ai, nếu trong lòng có tình, cớ sao không một lần?”
Ta cúi , lặng im không nói.