Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đông chí tới, vườn đầy cỏ dại mọc tràn, phủ một lớp sương cộm.
Ta còn chưa nghĩ xong biên cương xảy ra biến cố.
Triều đình rúng động, người người thấp thỏm, chẳng biết năm nay thể yên ổn qua tết không.
Y quán sau lần đó, danh tiếng dần lan xa.
Ta chữa khỏi chứng lở loét hậu sản một sản phụ, tiếng lành đồn xa, khách khứa ngày một nhiều.
Dạo gần đây, mâu thuẫn giữa trở nên căng thẳng, ảnh hưởng tới dân thường.
thuốc từ ngoài tăng lên gấp trăm lần, nhất là tuyết liên chi quý hiếm, khó tìm vật thay thế.
Ta dò hỏi các thương lui tới, ai nói không muốn tới Tây nữa.
Vài ngày sau, Tây bất ngờ xé bỏ hiệp ước đình , hỏa lại bùng lên nơi biên ải, cuộc sắp bùng phát bất cứ lúc nào.
Đêm đông, tuyết rơi đầy trời, ta kê đơn xong, đút , từ nhà bước ra, Lục Đình đứng chờ ở ngã rẽ phía trước.
Chúng ta lắm không nói chuyện.
Chàng cầm lấy hòm thuốc, tự nhiên cầm ta, nhét choàng chàng:
“Mệt không?”
“Mệt.”
“Lạnh không?”
Ta hà hơi :
“Hơi hơi.”
“Vậy về nhà, nướng khoai nàng ăn, không?”
“.”
Tuyết càng lúc càng , chiếc ô Lục Đình nghiêng hẳn về phía ta, trên vai chàng phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Chàng bình thản nhìn ta, ánh mắt dịu dàng dòng mùa xuân:
“Nơi sa trường, sinh tử chỉ khoảnh khắc. Nếu ta may mắn trở về, thể nhận một đáp án từ nàng không?”
“.”
Ta khẽ khàng đáp.
Ta bước tới một bước, kiễng chân, vùi mặt cổ cộm chàng.
Bốn bề vắng lặng, ta trân trọng đặt một nụ hôn lên má chàng.
Lục Đình nín thở, bất động.
“Nhớ về bình an nhé?” Ta thầm.
“Nhớ.”
Chàng cười khẽ, giọng nói dịu dàng ngâm thơ:
“Giai bầu bạn, há dám không về?”
11
Trận với Tây kéo dài rất .
sân, ta trồng thêm một gốc mận, quả chín rồi rụng, ta ngồi dưới gốc cây, ăn ba lượt no nê.
Ba năm nay, y thuật ta ngày càng tiến bộ, người tới cầu y không ít.
Sợ loạn thiếu thốn thuốc men, ta tích trữ rất nhiều dược liệu, với hồ cừu mà Lục phu đích thân may, hết tới biên cương.
Lục Đình thỉnh thoảng thư về, kể chuyện quân ngũ thú vị ta nghe.
Cuối thư, chàng luôn viết:
“ ngày không gặp, lòng nhớ khôn nguôi. Nếu giữ một vật bên mình mỗi ngày, dù chết cam lòng.”
Ta đọc mà giật mình, liền lần lượt chàng đủ thứ.
Nào túi hương, trâm cài, khăn , cuối thật sự chẳng còn gì để , đành nghiến răng… đưa chiếc lót.
Lục phu đi ngang qua nhìn thấy hận không thể rèn sắt khi còn nóng:
“Con gái ngốc nghếch, cứ nuông chiều nó thế!”
bức thư gần đây nhất, Lục Đình nói hoàng hậu nương nương tính tình hậu, yêu thích dưỡng sinh, chắc là rất hợp ý ta, khuyên ta nên tới gặp người nhiều hơn.
Ta lấy khó hiểu.
ngày sau, hoàng hậu cảm thấy không khỏe, triệu ta cung chẩn .
Đương kim hoàng hậu xuất thân từ Tống thị ở Vĩnh Xuyên, tính ra tổ tiên xa đời ta và người là huynh đệ đồng tông.
Hôm đó, khi ra khỏi cung, ta luôn cảm thấy gì đó không ổn.
Mãi tới lúc kê đơn, thấy thuốc từ ngoài gần đây giảm mạnh, ta mới sực tỉnh.
Tên khốn này!
Ta cúi đầu nhìn thỏi bạc đưa tới, không nói nên lời.
“Cẩm Nguyệt.”
Lục Đình cưỡi ngựa bạch, đứng đợi trước cửa.
Đại quân ta đánh Tây tan tác, rút lui hẳn về phía bắc sông Tứ Thủy, mươi năm không dám xâm phạm.
Hoàng thượng ban thưởng chức quan, nhà tướng quân bị tịch thu năm xưa trả lại.
Chúng ta cuối phải chuyển nhà rồi.
Đêm ấy, ta thu dọn hành lý, Lục Đình từ phía sau ôm lấy ta, cười khẽ:
“Không vội.”
Nỗi tương tư đè nén bấy vỡ bờ, ta và chàng hôn nhau không rời.
Hoàng hậu nói ta chữa khỏi tâm người, lại thêm tông tộc, gặp nhau là tâm đầu ý hợp, liền nhận ta nghĩa muội, phong quận chúa, xuất từ cung.
Sức khỏe hoàng hậu vẫn tốt, gì tâm nào chứ?
Đêm tân hôn, ta túm tai Lục Đình, tính sổ với chàng:
“Chàng không phải nói, nhận ta tiểu nương đời sao? Hử?”
“Lầm rồi.”
Lục Đình vừa giữ lấy mắt cá chân ta, vừa nâng tập tranh nghiên cứu.
Ánh mắt chàng mang theo ý cười, bàn thô ráp dần dần lần lên từ chân tới eo ta, vuốt ve trước ngực, giọng nói khàn khàn:
“ câu, ăn sữa ai, gọi người ấy là nương.”
Ta trừng mắt nhìn chàng, má đỏ ửng.
“Đồ bại hoại!”
“Ừ, ta là bại hoại.”
Ánh trăng nghiêng qua rèm.
Gấm vóc tràn sóng đỏ, gối ngọc lan tỏa hương thơm.
(Hết)