Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
“Dưa hấu không tệ.”
Hắn thật lòng khen ngợi.
Hèn chi vừa rồi Tiểu Thúy kêu la thất thanh, thì ra là vì nhìn thấy Cố Cảnh Nghiêm ngồi ngay phía sau ta.
Đôi chân ta lập tức nhũn ra.
Không biết bị vướng phải thứ gì, thân thể liền ngã nhào về phía trước.
Hắn vươn cánh tay dài, ôm lấy vòng eo ta khiến ta nửa ngồi nửa ngả trong ngực hắn.
Cố Cảnh Nghiêm khoác trên mình cẩm bào gấm tía, tóc dài búi bằng ngọc quan, khí chất quý hoa tôn quý phi phàm.
Dù chỉ nhìn từ góc cạnh đường quai hàm, dung nhan hắn vẫn hoàn mỹ đến chẳng tìm ra khuyết điểm.
Ta nín thở, chẳng dám thở mạnh.
Tựa như cá trên thớt, chỉ đợi người ta hạ dao.
Tiểu Thúy biết tình thế bất ổn, sớm chuồn mất.
Cố Cảnh Nghiêm mỉm cười nhạt, chậm rãi múc một thìa dưa hấu, đưa đến bên môi ta: “Há miệng.”
Ta cứng đờ mà há miệng, cứng đờ mà nuốt xuống.
Cố Cảnh Nghiêm càng ôm ta chặt hơn, khóe môi khẽ cong: “Vương phi vừa rồi nói, bản vương ở chỗ nào không được?”
Ta sợ đến tột độ, vội vã phụ họa: “Nhiếp Chính Vương, ở đâu cũng… được.”
Hắn rất vừa lòng, lại đút thêm cho ta một thìa.
Chờ ta nhai xong, hắn liền chìa tay đến bên môi.
Ta run rẩy nhả hạt dưa vào lòng bàn tay hắn.
Rồi lại thấy hắn lấy khăn lụa trắng tinh, tao nhã lau sạch dấu nước trên tay.
Ngón tay hắn rất dài, cũng rất đẹp.
Động tác ấy chẳng khác nào đao phủ lau sạch lưỡi đao trước khi hành quyết.
Thân thể ta áp sát ngực hắn, rõ ràng cảm nhận được lồng ngực cứng rắn kia phập phồng, hô hấp càng lúc càng nặng.
Ta tưởng mình sắp mất mạng đến nơi.
Thời gian trôi qua thật lâu, hắn chẳng nói một lời, bốn bề yên tĩnh chỉ còn tiếng ve râm ran trên cành.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ dùng khăn chấm nơi khóe miệng ta, thấp giọng: “Hai hôm nữa về nhà, đừng quên.”
Hai đêm ấy, Cố Cảnh Nghiêm vẫn không bước chân vào phòng ta.
Nhưng tình thế đã khác lạ.
Kiếp trước, khi tỷ tỷ về nhà, hắn chưa từng đi cùng.
Không biết là sai ở đâu, thái độ hắn với ta càng thêm kỳ quái.
Còn về phần trò chuyện với Tiểu Thúy, hắn đã nghe được bao nhiêu, ta hoàn toàn chẳng hay.
Chớp mắt đã đến ngày thứ ba.
Trở về Thẩm phủ, tỷ tỷ và Trương Nhượng đã ngồi sẵn.
Phụ thân cùng đích mẫu hiển nhiên biết chuyện chúng ta đổi gả, song không tiện phát tác ngay, đành nén giận, sắc mặt mỗi người một vẻ tinh tế.
Tỷ tỷ len lén nháy mắt với ta, còn hành đại lễ: “Tỷ tỷ an khang!”
Ta lập tức chiếm tiện nghi, thân mật gọi muội muội.
Vài hôm không gặp, tỷ tỷ càng thêm rạng rỡ.
Sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt long lanh, dung nhan ẩn chứa phong vận mê người.
Ta lặng lẽ liếc Trương Nhượng – phu quân đời trước của ta.
Hắn nhìn tỷ tỷ với ánh mắt chan chứa ý cười, gần như dán chặt nơi nàng.
Đó là ánh mắt mà cả đời trước ta cũng chẳng được chứng kiến.
Trong lòng ta thoáng qua một tia bi thương.
Quả nhiên ta vĩnh viễn chẳng bằng tỷ tỷ, nam nhân đều thích những nữ tử dịu dàng đoan trang như nàng.
Ta thở dài một tiếng, quay đầu lại liền thấy Cố Cảnh Nghiêm đang nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt chẳng vui.
Ta hoảng hồn, không dám liếc Trương Nhượng thêm lần nào.
Sau đó phụ thân mời hai vị hiền tế dùng trà, ta cùng tỷ tỷ đi theo đích mẫu vào nội viện, bị mắng cho một trận.
Tỷ tỷ đứng chắn trước mặt, đem mọi tội lỗi nhận hết về mình: “Uyển Tinh chẳng biết gì cả, tất thảy là do ta sắp đặt.”
“Dù sao gạo đã nấu thành cơm, tướng công đối xử với ta rất tốt, ta cũng hết lòng với chàng.”
“Chàng tuy xuất thân thấp hèn, song học vấn uyên bác, cốt cách thanh cao là bậc quân tử hiếm có trên đời.”
Ta ngạc nhiên không thôi.
Trương Nhượng cứng nhắc cổ hủ kia, trong mắt nàng lại tốt đến thế ư?
Đích mẫu tức đến xanh mặt, muốn trút giận vào ta, song ngặt nỗi ta đã là Vương phi, đành cắn răng nuốt xuống.
Dùng xong bữa trưa, ta lon ton chạy ra đình tìm tỷ tỷ.
Chưa kịp đến dưới giàn hoa tử đằng đã bị Trương Nhượng cướp trước.
05
Tỷ tỷ vừa trông thấy hắn, ánh mắt sáng bừng, như chim nhỏ nép vào lòng chàng, giọng thỏ thẻ: “Tướng công, hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ ta, chàng thấy thế nào?”
Trương Nhượng hừ lạnh, khinh thường: “Vương phi là tỷ tỷ của nàng, vốn không tiện nhiều lời.”
“Nhưng đã là thê tử hỏi, ta chỉ có thể nói riêng.”
“Nói đi.”
“Nàng ta tuy là đích nữ, lại chẳng có lấy một tia phong thái khuê các, cử chỉ thô tục, lễ nghĩa thiếu trước hụt sau.”
“So với hiền thê tao nhã hiểu lễ, khác biệt một trời một vực.”
“May mắn ta cưới được nàng, nếu lấy phải nàng ta, đúng là xui xẻo tám đời!”
Ta siết chặt nắm tay, lửa giận lại trỗi dậy, suýt nữa buột miệng cãi nhau.
Tỷ tỷ liền che miệng hắn, nũng nịu: “Ta cùng muội muội tình thâm nghĩa trọng, từ nay không cho chàng nói xấu nàng nữa.”
“Được, nhưng lòng ta vĩnh viễn chỉ có phu nhân, phu nhân chẳng cần ghen tỵ với ai cả.”
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt vấn vít, quả thực ý hợp tâm đầu.
Ban đầu chỉ ôm ấp, dần dần tình ý nồng cháy, chẳng tự kiềm chế được rồi hôn nhau thắm thiết.
Tỷ tỷ kiễng chân ôm cổ hắn, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt khép lại, mê đắm tận hưởng.
Hắn vòng tay ôm lấy vòng eo nàng, run run hàng mi, hơi thở nặng nề.
Ta chẳng dám nhìn nữa, vội xoay người.
Lại đụng ngay một lồng ngực rắn chắc, suýt thét lên.
Cố Cảnh Nghiêm tựa hồ luôn thần xuất quỷ một mà hiện ra, ta nhíu mày, ánh mắt đầy ghét bỏ.
Nhìn gì mà nhìn, chẳng lẽ không biết sau lưng kia không nên thấy?
Cố Cảnh Nghiêm chỉ khẽ liếc thoáng qua rồi ánh mắt lại đặt nơi ta.
“Ghen sao?” – giọng hắn khẽ thấp.
Ta còn chưa hiểu thấu ý tứ thì đã bị hắn kéo đi thật xa, đến chỗ yên tĩnh không ai lui tới.
Hạ chí oi bức, hương sen thoang thoảng, ve kêu váng cả sân vườn.
Cổ tay bị nắm đau buốt, ta giãy ra: “Ngươi muốn gì đây!”
“Nhìn người ta phu thê ân ái, tình thâm ý trọng,” hắn nuốt khan một ngụm, yết hầu trượt động, “ngươi có phải động tâm, ghen tỵ, hay nhớ nhung?”
“…”
“Từ lúc vào tiền sảnh, mắt ngươi chưa rời khỏi Trương Nhượng.”
“Khi nãy lại còn lén chạy ra đình hóng, ngươi quả thật vẫn chưa quên hắn?”
Ta cười gượng: “Sao có thể!”
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, quanh thân mang uy thế bất phàm.
“Thẩm Uyển Tinh, nhìn thẳng vào mắt bản vương, trả lời!”
“Thật sự không có.”
Ta vội giải thích: “Vốn ta muốn nói với tỷ tỷ đôi điều riêng tư, nào ngờ Trương Nhượng lại tới trước, ta…”
Nhìn ánh mắt hắn dần nheo lại, ta mới chợt nhận ra không ổn.
Hắn đang gài bẫy.
Ta mang thân phận Thẩm Sơ Nguyệt, vậy mà khi hắn gọi thẳng “Thẩm Uyển Tinh”, ta chẳng hề phản ứng.
Lộ rồi.
Tim ta hẫng đi một nhịp, hận không thể tát mình mấy cái.
“Vương gia, chuyện này nói ra thì dài, tất cả đều là lỗi của thiếp…”
Đầu gối ta run rẩy, suýt òa khóc.
Không thể nói ra sự thật rằng ta và tỷ tỷ đều đã trọng sinh, tỷ tỷ chán ghét hắn không thể hành sự nên kiếp này đổi ý muốn gả cho người khác.
Chỉ đành nhận: “Là thiếp tham vinh hoa, một mực muốn bám vào Nhiếp Chính Vương mới lừa tỷ tỷ rằng Trương Nhượng văn tài cái thế, lừa nàng gả qua đó.”
Cố Cảnh Nghiêm “ồ” một tiếng, nhướn mày, bức bách: “Ngươi thử nói xem, Trương Nhượng có gì tốt?”
Ta thực sự bịa chẳng nổi nữa, vội quỳ xuống: “Xin Vương gia khai ân!”
06
Người đời đều nói Nhiếp Chính Vương tuổi trẻ tài cao, năm nay chỉ vừa đôi mươi, đã nắm quyền trong tay, triều đình trên dưới chẳng ai dám trái lệnh.
Dung mạo tuấn mỹ như ngọc nhưng ẩn sau lại là trái tim quyết đoán, giết chóc chẳng nương.
Ta biết lần này khó thoát: “Vương gia định xử trí thiếp thế nào?”
“Hạ ngươi một mình e không đủ.”
Một tay hắn đặt sau lưng, tay kia thong thả xoay chiếc ngọc bích nơi ngón tay, nhàn nhã bước quanh.
“Khi quân, lừa gạt bản vương, Thẩm gia trên dưới một người cũng khó thoát.”
Sắc mặt ta trắng bệch, toàn thân run rẩy, song vẫn lấy hết can đảm: “Kẻ khác Vương gia cứ tùy ý xử trí, chỉ xin Vương gia tha cho tỷ tỷ ta.”
Cố Cảnh Nghiêm khom người, ánh mắt ngang tầm: “Sao lại hết lòng bảo hộ Thẩm Sơ Nguyệt?”
“Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ là người duy nhất đối xử tốt với ta.”
“Vậy bản vương đối với ngươi chẳng tốt sao?”
Từ khi thành Vương phi, ta ăn no mặc ấm, châu ngọc vàng ngà trên đầu, đi đâu cũng có xa giá che chở, hưởng phúc chẳng dám mơ.
Dẫu chỉ ba ngày ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến ta chết không oán hận.
Ta gật đầu lia lịa, thừa nhận khoảng thời gian ấy chính là hạnh phúc.
“Vương gia đối với thiếp rất tốt, là thiếp không phải, không nên gạt Vương gia.”
Cố Cảnh Nghiêm đứng thẳng dậy, vẻ lạnh lẽo như băng từng chút tan đi, chân mày giãn ra, gương mặt càng thêm tuấn mỹ.
Ta ngẩn ngơ, quên cả né tránh.
“Sao còn quỳ?”
Hắn khẽ thở dài, xoa đầu ta: “Về nhà thôi, tiểu đáng thương.”
Ta bừng tỉnh, hắn đã đi được mấy bước.
Ta vội vàng theo sau, trong lòng vẫn bán tín bán nghi: “Vương gia đã rõ chân tướng, còn nguyện cho ta về ư?”
“Chứ chẳng lẽ sao?” – hắn bực bội đáp.
Ta lén nhìn về phía đình hoa.
Trong bóng râm còn thấy lờ mờ hai thân ảnh quấn quýt.
Ta cúi đầu, bứt móng tay, lẩm bẩm nhỏ: “Cũng đúng, tỷ tỷ e là chẳng thể cùng Vương gia về nữa.”
07
Trước khi rời đi, tỷ tỷ ngấn lệ mà dặn dò: “Nguyện phụ thân, mẫu thân bảo trọng long thể, không cần lo lắng cho nữ nhi.”
“Nữ nhi ắt sẽ thường xuyên về thăm.”
Đích mẫu cảm động không thôi, phụ thân lại nhìn ta, ngầm bảo ta cũng phải nói vài câu.
Ta vốn không giỏi lời hoa mỹ, chỉ đáp gọn: “Ta cũng vậy.”
Phụ thân cùng đích mẫu đưa chúng ta ra tận cửa.
So với sự xa cách giữa ta và Cố Cảnh Nghiêm, phía sau, tỷ tỷ và Trương Nhượng lại càng thêm khắng khít.
Trương Nhượng nắm tay tỷ tỷ, miệng không ngớt gọi “Uyển Tinh”.
“Uyển Tinh, nếu nàng nhớ nhà, ta sẽ lập tức đưa nàng về.”
“Uyển Tinh, đêm nay nàng muốn ăn gì? Vi phu tự mình xuống bếp.”
Nghe đến nỗi ta nổi cả da gà.
Cố Cảnh Nghiêm khẽ ho một tiếng, bỗng dừng bước, ôn hòa cất giọng với tỷ tỷ: “Bản vương cảm thấy, cái tên ‘Uyển Tinh’ hợp với Vương phi của ta hơn.”
“Chi bằng hai vị tỷ muội đổi lại tên gọi đi.”
Tỷ tỷ thoáng sững người, kế đó liền hiểu ý, tán thưởng gật đầu với ta.
Phụ thân cùng đích mẫu nhìn nhau, tâm ý tương thông, thầm thở phào.
Rõ ràng Nhiếp Chính Vương đã biết chân tướng, chẳng định truy cứu nữa.
Nhưng Trương Nhượng lại không bằng lòng.
“Sao có thể!”
Hắn xông lên tranh luận cùng Cố Cảnh Nghiêm.
“Uyển Tinh nhà ta tuy là thứ nữ, nhưng trong lòng ta là báu vật vô song.”
“Ta quan chức thấp kém, song tuyệt chẳng cho phép kẻ nào khinh nhờn nàng!”
“Dù ngươi là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, cũng không thể tùy ý tước đi danh tự của thê tử ta!”
Hắn ngẩng đầu thật cao, cắn răng trừng mắt nhìn Cố Cảnh Nghiêm.
Cố Cảnh Nghiêm khẽ hít sâu, lạnh lẽo nhìn hắn, dường như chẳng biết nói sao.
Trương Nhượng xưa nay là vậy, tính tình phát tác thì y như con lừa bướng bỉnh, chẳng ai kéo nổi.
Đời trước ta từng khuyên hắn sửa tật xấu này, hắn chẳng những xem là chó cắn áo rách mà ngược lại còn càng thêm nóng nảy, đắc tội khắp quan trường.
Tỷ tỷ vội kéo tay áo hắn: “Tướng công, đừng nóng, việc này ta sẽ về giải thích với chàng.”
Ta còn tưởng tỷ tỷ thể nào cũng bị hắn trách móc, đã chuẩn bị sẵn tinh thần ra mặt bênh vực.
Ai ngờ, Trương Nhượng vốn hay chấp nhặt, nghe một câu của nàng liền thu lại tất cả sắc bén.
Nắm tay nàng, dịu giọng: “Được, nghe lời nương tử.”
Ta sững sờ tại chỗ.