Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tần Thừa Uyên mím môi, ánh mắt đầy kiềm chế.
“Ta bắt được cá!”
Ta giơ cá lên khoe khoang như muốn nhận phần thưởng:
“Tối nay có thể nấu canh cá rồi.”
Nhìn ánh mắt hắn bớt lạnh lùng, ta tự nhủ.
Lâm Duy Hạ, ngươi sắp thành công rồi.
Tần Thừa Uyên nhận lấy con cá từ tay ta, rồi nắm tay ta lại để bôi thuốc.
“Về sau để ta đi bắt cá, ngươi đừng đi xa nữa.”
Hắn cẩn thận băng bó cho ta, hàng lông mi dài như cánh bướm lay động dưới ánh lửa.
Khoảnh khắc ấy, dường như hắn không còn là thế tử Quốc Công phủ, còn ta cũng không phải là tỳ nữ thấp hèn.
“Duy Hạ, cho ngươi đấy.”
Sau khi thương thế hồi phục đôi chút thì Tần Thừa Uyên cũng bắt đầu ra ngoài săn bắn.
Hôm nay hắn mang về một con thỏ rừng.
“Thừa Uyên, ngài giỏi quá.”
Ta mỉm cười tán thưởng.
Tần Thừa Uyên bảo ta gọi thẳng tên hắn, không cần xưng thế tử nữa.
“Tấm da này quá nhỏ, nếu không ta đã có thể làm cho ngươi một chiếc khăn quàng.”
Hắn đo đạc tấm da thỏ và nói.
Thời tiết ngày càng lạnh.
Ban ngày còn có nắng, nhưng đến đêm, ta và Tần Thừa Uyên phải dựa vào nhau để ngủ.
Từ khi rơi vào tình cảnh này, hắn chưa từng than phiền nửa lời.
“Trên chiến trường, uống nước tuyết, ăn thịt sống là chuyện thường. Những thứ này chẳng là gì cả.”
Hắn nói như không.
Ta từng nhìn thấy cơ thể hắn, biết rõ trên đó có bao nhiêu vết sẹo chằng chịt.
Những chiến công của hắn là do từng bước giẫm lên xác kẻ thù mà đạt được.
“Khi trở về, ta sẽ cho ngươi danh phận.”
Tần Thừa Uyên hứa hẹn.
Ta im lặng một lát.
Ta không cần danh phận.
Ta chỉ muốn tự do.
Ta nằm tựa vào ngực hắn, nửa thật nửa đùa nói:
“Vậy thì ta thà ở lại đây mãi mãi với Thừa Uyên.”
Dẫu Tần Thừa Uyên có yêu thích ta thì hắn cũng sẽ không cưới một tỳ nữ làm vợ.
Đây là khoảng cách thân phận mà ta luôn hiểu rõ.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng, ánh mắt hắn nhìn ta đắm đuối.
Ta nhìn thì như đang mê mẩn, nhưng thực ra tâm trí vẫn luôn tỉnh táo.
13
Khi Phi Chuẩn và những người khác tìm đến thì ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Thừa Uyên bước ra khỏi hang động, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ của một thế tử cao quý.
“Duy Hạ có ân cứu mạng ta, từ nay nàng chính là chủ nhân của các ngươi.”
Giọng nói vang dội của hắn khiến ánh mắt của đám thị vệ trở nên kính cẩn hơn hẳn.
Trong mắt bọn họ, ta chắc chắn là kẻ biết nắm bắt thời cơ, một bước trở thành phượng hoàng.
Phi Chuẩn giơ ngón tay cái với ta:
“Sau này muốn ăn thịt kho của cô nương Duy Hạ e là khó như lên trời rồi.”
Ta khẽ cười, thái độ của hắn với ta vẫn như trước:
“Chỉ là thịt kho thôi mà, có gì khó đâu?”
“Giờ ngươi là người bên cạnh thế tử, ta sao có thể để ngươi làm việc vặt như vậy được?”
Phi Chuẩn thở dài:
“Duy Hạ cô nương, ngươi có ân cứu mạng thế tử, huynh đệ chúng ta từ nay sẽ cúi đầu nghe lệnh ngươi, ta rất khâm phục ngươi.”
Từ “Hạ nha đầu” đến “cô nương Duy Hạ,” ta đã dùng mạng sống để đánh đổi.
Trước khi đến Thanh Châu, Thu Nguyệt đã trở thành tỳ nữ của ta.
Nàng không lấy làm ngạc nhiên.
“Chuyện như thế này vốn dĩ là mệnh trời.”
Thu Nguyệt vừa chải tóc cho ta vừa nói:
“Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã biết ngươi không giống chúng ta.”
Thu Nguyệt chỉ cầu an phận, chưa từng vọng tưởng điều gì không thực tế. Nàng là người thông minh.
Ta bất ngờ trở thành sủng cơ bên cạnh Tần Thừa Uyên.
Mọi người đều gọi ta là “Duy Hạ cô nương.”
Nhưng chúng ta đều biết, ta mãi mãi không thể trở thành chính thất của hắn.
Ở Thanh Châu suốt một năm.
Ngoài ta ra thì bên cạnh Tần Thừa Uyên không có nữ nhân nào khác.
Dù đêm nào cũng chung chăn gối nhưng ta luôn uống thuốc tránh thai.
Ngay cả khi nằm cạnh hắn, ta vẫn hiểu rõ rằng hắn không thuộc về ta.
Một ngày, Thu Nguyệt vừa chỉnh lại váy áo cho ta vừa thở dài:
“Sắp phải trở về kinh rồi.”
Tin này nàng nghe được từ Phi Chuẩn.
Ta biết nàng và Phi Chuẩn thường xuyên qua lại, ta cũng đã tạo điều kiện cho họ gặp nhau.
Chuyện trở về kinh thành ta đã biết từ lâu.
Những bức thư từ Quốc Công phủ liên tục gửi đến, chúng đều được đặt trong thư phòng của Tần Thừa Uyên.
“Biên giới Thanh Châu đã yên ổn, trong phủ thúc giục thế tử về để thành thân.”
Thu Nguyệt nói nhỏ:
“Cô nương nên sớm sinh hạ một đứa trẻ. Khi đó dù có phu nhân vào cửa cũng không thể lay chuyển được địa vị của cô nương.”
“Vì đứa trẻ, lão thái quân chắc chắn sẽ bảo vệ cô nương.”
Thu Nguyệt nói không sai, nhưng ta không muốn sinh con.
Nếu ta sinh con, Quốc Công phủ tuyệt đối không cho phép ta mang đứa bé rời đi.
Một hôm, Tần Thừa Uyên mang về một đứa trẻ.
Hắn đưa đứa bé cho ta chăm sóc.
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Ngài không phải bắt cóc con nhà ai chứ?”
“Con của một thuộc hạ của ta.”
Tần Thừa Uyên mệt mỏi giải thích:
“Cha đứa bé bị phục kích trên chiến trường, mẹ nó nghe tin liền tự sát.”
Vì không tìm được ai phù hợp để chăm sóc nên hắn đành mang đứa trẻ về.
Đứa bé trắng trẻo đáng yêu trong tã lót khiến lòng ta và Thu Nguyệt mềm nhũn.
“Hắn tên là Tiểu Mãn.”
Không ngờ Tần Thừa Uyên lại rất kiên nhẫn với trẻ con, ngày nào hắn cũng chơi với nó một lúc sau khi trở về.
14
Cuối cùng thì hôn sự giữa Quốc Công phủ và Tiêu phủ cũng bị hủy bỏ.
Đều là nhờ ta không ngừng thổi gió bên gối.
“Thừa Uyên, sau này nếu chính thất vào cửa, liệu nàng ta có ghét ta và đuổi ta đi không?”
“Sẽ không.”
Tần Thừa Uyên ôm chặt eo ta như muốn hòa tan ta vào cơ thể hắn.
Biết Tiêu tiểu thư tính tình kiêu ngạo, Tần Thừa Uyên đã gửi thư hồi phủ từ chối hôn sự này.
Hắn muốn tìm một thê chủ rộng lượng, nếu không sẽ không quay về kinh để thành thân.
Lão thái quân cũng giới thiệu vài tiểu thư danh môn có tính cách hiền hòa, khoan dung.
Tần Thừa Uyên đối xử với một sủng cơ như ta quả thực rất dụng tâm.
Càng gần đến ngày về kinh, ta càng thấp thỏm không yên.
Vì ăn không ngon, ngủ không yên nên ta nhanh chóng gầy đi.
Tần Thừa Uyên nghĩ rằng ta lo lắng chuyện chính thất vào cửa, hắn liền ôm ta an ủi:
“Duy Hạ, ta sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
Hắn hôn lên trán ta, nhẹ nhàng nói:
“Tin ta.”
Ta khẽ đáp lại nhưng tâm trí đã phiêu bạt nơi xa.
Lão thái quân thấy ta bế Tiểu Mãn thì cười tươi như hoa, bà tưởng rằng ta đã sinh cháu cho mình.
“Đây không phải con của thế tử.”
Ta cúi đầu giải thích.
Lão thái quân thất vọng bảo ta lui xuống.
“Bây giờ thế tử đã chịu để nữ nhân đến gần, hẳn là chứng ghét nữ giới đã khỏi. Sau này chính thất vào cửa thì sớm muộn gì nàng cũng sinh cho ngài một cháu trai béo mập.”
Giọng của bà vú truyền đến từ phía sau.
Ta không nghe tiếp nữa.
Phải, người đứng bên cạnh Tần Thừa Uyên sẽ là một người khác.
Dù là ai thì cũng không phải là ta.
Ta cùng Thu Nguyệt ra phố mua sắm.
Tại một cửa hàng bán trang sức, ta chạm mặt người quen.
“Tiểu thư, kia chẳng phải là Lâm Duy Hạ sao?”
Một giọng nữ the thé vang lên.
Ta ngẩng lên nhìn.
Tần Di đang theo sau Tiêu Bích Vân, ánh mắt nàng ta nhìn ta như muốn phun lửa.
“Tiểu thư.”
Ta khẽ gật đầu với Tiêu Bích Vân.
Nàng ngạc nhiên nhìn ta:
“Ta chỉ bảo ngươi leo lên giường hắn, sao ngươi đến cả hài tử cũng có luôn rồi?”