Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lời nói, cứ thể là tôi Thành để quyến rũ Quý Ngôn Sơ vậy, mất thiện cảm của hai bên. , trà xanh, ám chỉ gì tôi?
Tôi thuận thế khoác cánh trái Quý Ngôn Sơ, vừa định mở miệng, lại bị bàn ấm áp thô ráp của Quý Ngôn Sơ nắm chặt, mười ngón đan vào nhau:
“Là nhờ hai người. Nếu không tổng nhường, không biết tôi Tiểu Cảnh chậm trễ bao lâu, lãng phí bao nhiêu thời gian của nhau.”
Mấy câu nói , cũng rất trình độ. Vừa chỉ là Thành ngoại tình , lại phản kích Bạch Du. Bạch Du Thành cùng nhau mất mặt.
lòng tôi thầm sảng khoái, ngẩng nhìn về Quý Ngôn Sơ. Khuôn mặt anh nửa dưới ánh sáng, nửa ẩn bóng đêm, con ngươi đen mực lộ cảm xúc xem không hiểu.
“Tiểu Du, sao không ?” Giọng của từ Bạch Du truyền đến.
Tôi nghiêng nhìn, Bạch Thành chậm rãi sóng vai nhau đến.
Tôi mỉm .
nhìn Quý Ngôn Sơ, ánh sáng lên: “Ngôn Sơ à, trùng hợp vậy, hay là theo chúng tôi…”
Câu nói dừng lại khi nhìn tôi, khóe miệng lập tức cứng đờ: “Tiểu Cảnh cũng đây à.”
Quý Ngôn Sơ gật : “Chúng tôi vừa từ công ty tới.”
Bạch Du lập tức tiếp lời, nhìn ngọt ngào nói: “Mẹ, nghe nói hôm nay studio của chị xảy chuyện, là anh Ngôn Sơ giúp giải quyết. Mẹ nói xem tại sao hôm nay anh Ngôn Sơ lại từ chối lời mời của chúng ta.”
Tôi nheo . Hay cho chiêu ly gián.
Nhà họ Quý là đối tác hợp tác lớn nhất của nhà họ Bạch. Quý Ngôn Sơ là con rể mà Bạch Thành coi trọng nhất. Nhìn người của bọn họ bị thiên kim giả tôi lôi kéo , làm sao thể vui vẻ được? Chắc chắn rồi.
Bạch Thành nghe vậy, đưa nhìn qua lại giữa tôi Quý Ngôn Sơ. Cuối cùng rơi vào người tôi, mặt tối sầm.
Tôi vờ không , bắt lấy lỗ hổng lời nói của Bạch Du: “Làm sao em gái sao biết studio của tôi xảy chuyện?”
Bạch Du sửng sốt, trên mặt hiện thù hận “Chị nói gì vậy?”
“Tôi nói cái gì?” Tôi khẩy: “Nói dùng thủ đoạn không thể tả để vu khống studio của tôi là sao chép ý . với dự án của tôi.”
Bạch Du thay đổi thành sắc mặt ấm ức, nước đọng nơi khóe : “Chị, lúc là chính chị chọn rời khỏi nhà. Sao bây giờ gặp chuyện phiền lòng lại vu hãm tôi? Tôi ngay cả studio của chị tên gì cũng không biết, sao thể phỉ báng chị?”
Thành bước về bước, bảo vệ Bạch Du : “Cố Cảnh, em ít ngậm m.á.u phun người, Tiểu Du sẽ không làm loại chuyện !”
cũng vẻ mặt ghét : “Lúc vừa mới về nhà, đã học được chó săn rồi. Người nghèo chính là người nghèo. Nuôi ổ vàng nhiều năm hơn nữa cũng dính mùi đê tiện.”
Bạch Thành vốn là người ít nói, hiện tại lại càng tối sầm mặt, lông mày nhăn đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi bọ.
Đèn chùm pha lê trên trần nhà rất lộng lẫy, hệ thống sưởi ấm đang hoạt động tốt nhưng tôi lạnh từ đến chân. Cha mẹ nuôi tôi hơn hai mươi năm, lại dùng từ “đê tiện” để hình dung tôi.
xuất hiện bóng dáng mẹ tôi xấu hổ xoa cha tôi vung xẻng nấu ăn, tươi với tôi, chân thành lại đơn thuần.
miệng bọn họ, tôi chỉ thể được gọi là “ruồi nhặng bu quanh”. Tôi cực kỳ giận dữ, dạ dày co thắt. Cố nén đau đớn, tôi tới mặt Bạch Du, ghé vào tai ta: “ biết không? Thì tòa nhà từng , cuối năm sẽ được phá dời nơi khác. So với nhà họ Bạch bấp bênh, tôi vẫn thích nhà họ Cố hơn. Nhỡ ngày nào đó, nhà họ Bạch phá sản thì sao?”
đó tôi nhìn ta nắm chặt nắm , b.ắ.n ánh sáng ghen ghét ý muốn của tôi.
Đúng rồi. Tuy rằng nhà họ Bạch nhiều của cải nhưng đó cũng là tạm thời. Ngày nay, ngành công nghiệp trực tuyến đang phát triển ngành khách sạn của nhà họ Bạch vẫn trì trệ, đã sớm bị thị trường vứt , chuỗi vốn đứt đoạn là chuyện sớm muộn.
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Thành sốt ruột muốn trở thành thông của nhà họ Quý.
Chống đỡ hơi thở cuối cùng, tôi tiêu sái xoay người.
Quý Ngôn Sơ vững vàng đỡ lấy tôi: “ à?”
Tôi gật : “Trò hay .”
Bạch Du nhất định sẽ không cuộc. Lưới đã được giăng sẵn. Tôi yên lặng chờ tin tốt.
9
Nhìn thức ăn chay đến không thể chay hơn mặt. Tôi sửng sốt: “Quý Ngôn Sơ, thịt bò bít tết đâu?”
Anh cũng không ngẩng : “Em tái phát bệnh dạ dày, không thể ăn thịt.”
Cái nĩa bị tôi dùng sức ấn lên bàn, giơ lên muốn gọi nhân viên phục vụ.
Quý Ngôn Sơ lạnh lùng nói: “Vô dụng, tôi nói không cần để ý tới em.”
Tôi trừng : “Anh quá đáng rồi không?”
“Bệnh dạ dày ăn thịt bò bít tết chưa chín hẳn, em không quá đáng sao?”