Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Ê! Việc này ta cũng nghe qua rồi, hôm nay Nhiếp chính vương lên thượng triều với vẻ mặt mệt mỏi đó nha!”

Tiên sinh kể chuyện gõ nhẹ phách gỗ, cười nói:

“Các vị đã tò mò như vậy thì ta sẽ kể chuyện ‘Nhiếp chính vương dạ chiến song mỹ’ cho chư vị nghe một phen.”

Ta ngậm cái đùi gà trong miệng nhưng khó mà nuốt xuống.

Ta chẳng có thú vui gì lớn, ở cổ đại, điều ta thích nhất chính là nghe kể chuyện nên suốt ngày chui vào trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện thiên hạ.

Ngô Tông tiên sinh quả không hổ là bậc thầy kể chuyện số một kinh thành, kể đến sinh động như thật.

Nào là:

“Hân hoan đến vô lực, hân ngọc uốn lượn như hoa nghiêng ngả rơi xuống. Trâm vướng tay áo, mây cuộn tay ngà…”

Lại còn:

“’Tay trong tay cùng nhau bước vào loan trướng, ngượng ngùng che mặt, thẹn thùng thổi tắt đèn lồng.”

“Muốn say, lại như chưa say; mỹ nhân nức nở, chăn hồng dậy sóng, mặt trời lên cao vút, nắng quá ba sào.”

Tuy ta cũng thích nghe một ít diễm từ hư thế, nhưng giờ nhân vật chính lại là ta… thì nghe chẳng nổi nữa.

Ta nhanh chóng ăn hết phần của mình rồi chỉ tay vào chỗ còn lại.

“Tiểu Liễu, phần này muội gọi đó, ăn cho hết nha!”

Nói rồi ta đỏ mặt tía tai bỏ chạy khỏi trà lâu.

4

Vừa chạy ra khỏi trà lâu, ta liền thấy vương gia dẫn vương phi đi tới.

Vương phi vẫn đoan trang hiền huệ như cũ.

Vương gia…

Ừm…

Sao y lại như thể bị rút cạn tinh khí thế kia?

“Nghe nói muội thích nghe kể chuyện, quả nhiên là chạy đến đây rồi, hại chúng ta tìm mãi.”

Vương phi đưa tay khẽ vuốt mái tóc rối loạn bên thái dương của ta.

“Nghe xong rồi sao? Hay là nghe thêm một hồi nữa?”

Ta lắc đầu như trống bỏi.

“Không… không nghe nữa đâu!”

Nghe nữa thì ta chẳng giữ nổi cái mặt này mất!

Hoàng đế tung tin đồn, Nhiếp chính vương liền lấy độc trị độc.

Y muốn cho hoàng đế thấy rằng, dù nhét một nữ nhân vào phủ y thì phu thê y không những không để tâm, mà còn cùng nhau… vui vẻ tiếp nhận.

Hoàng đế nghe thế chắc tức đến nổ gan.

Nhưng ta thì chưa chờ hoàng đế nổi trận lôi đình đã muốn chết vì ngượng rồi.

Vương phi còn định nói gì đó thì Tiểu Liễu rốt cuộc cũng chạy ra, vừa thấy ta đã oán trách:

“Tiểu thư! Đĩa thịt đông kia rõ ràng là người gọi, sao lại đẩy cho ta ăn vậy chứ!”

Vương phi mỉm cười gật đầu.

“Thì ra các ngươi đã no rồi à? Vậy thì đến cửa hiệu Thông Bảo xem thử một chút đi.”

Tiểu Liễu lúc này mới nhìn rõ người trước mặt, nàng vội vàng hành lễ, còn liếc mắt với ta một cái.

Thế là chúng ta ngoan ngoãn theo vương phi dạo quanh các cửa hiệu nổi tiếng trong kinh thành.

Nàng không chỉ chọn cho ta một bộ trang sức ở tiệm Thông Bảo, còn dẫn ta đến tiệm vải chọn vài mẫu kiểu mới.

Trong phủ rõ ràng có lụa gấm hoa tốt hơn, vậy mà nàng lại đưa ta ra tiệm vải để khoe mẽ.

Vương phi còn cố tình ghé tai ta cười nói, trong phủ còn có loại gấm quý hơn, tất cả đều sẽ dùng để may y phục mới cho ta.

Ta ngẩng đầu thở dài.

Thế là cả kinh thành đều biết:

Phủ Nhiếp chính vương gia hòa thuận, chính – thứ cùng sống yên vui, là hình mẫu tiêu biểu của tam nhân đồng hành.

5

Nhưng cây cao thì gió lớn.

Hoàng thượng không đạt được mục đích, chưa chờ đến ba ngày để ta hồi môn, hoàng hậu đã hạ một đạo ý chỉ triệu ta tiến cung.

Hoàng hậu này cũng là một nhân vật ghê gớm.

Nàng ta lớn hơn hoàng thượng mười tuổi, là tức phụ nuôi từ bé mà tiên đế đích thân tuyển chọn cho hoàng thượng thuở nhỏ.

Quyền lên tiếng của nàng ta thậm chí còn mạnh hơn cả hoàng thượng.

Chuyện ta được ban hôn làm kế thất nghe nói cũng là chủ ý của hoàng hậu.

Tuy tuổi tác không lớn nhưng tâm cơ thì đầy rẫy.

Nàng ta vừa gặp đã hỏi thẳng ta chuyện phu thê có hòa thuận hay không.

Hỏi thì cũng đành, nhưng lại không cho ta đứng dậy, thế là ta chỉ đành tiếp tục uốn gối, nghiến răng đáp lời.

“Tất nhiên là phu thê hòa thuận.”

Chưa dứt câu, một chén trà đã ném xuống trước mặt ta.

“Không hổ là nữ nhi của quan trấn thủ biên quan, cái miệng này đúng là quen thói tự do ngông cuồng, chẳng biết liêm sỉ là gì!”

Ta: …

Không phải chứ? Bệnh thật à? Không phải chính ngươi hỏi sao?

Dù trong lòng thầm chửi rủa nhưng ta vẫn chỉ có thể run rẩy quỳ xuống xin tha tội.

“Thần phụ sợ hãi!”

Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nghe phía trên khẽ cười lạnh.

“Bổn cung chỉ đùa với ngươi chút thôi, xem ngươi sợ thành thế nào rồi.”

“Nào, ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn một chút.”

Ta ngẩng đầu lên thì đã thấy người kia bước xuống.

Tay cầm ngọc như ý nâng cằm ta lên, nhìn bên trái, ngó bên phải.

“Cũng có chút tư sắc.”

“Chả trách Nhiếp chính vương sau tân hôn lại tiều tụy đến thế.”

“Ngươi dùng bí pháp gì vậy?”

Những lời này vừa xuất khẩu liền khiến Nhàn quý phi đang uống trà bên cạnh cười nghiêng ngả.

“Tỷ tỷ chẳng lẽ ở chỗ hoàng thượng không được thỏa mãn nên mới đến đây cầu đạo sao?”

Sắc mặt hoàng hậu lập tức trầm xuống, cầm ngọc như ý đập thẳng lên đầu ta.

“Một tiểu nữ của quan trấn thủ thôi mà dám khiến Nhiếp chính vương gia trạch không yên, đến cả chuyện đi sứ trị thủy ở Mân Nam vì quốc vì dân cũng từ chối.”

“Không phải hồng nhan họa thủy thì là gì?”

Ta xin hỏi, chẳng phải do ngươi ban hôn à? Sao giờ lại quay sang trách ta?

Cơ mặt ta co giật, cố nhịn không lật trắng mắt.

“Hôm nay bổn cung sẽ dạy ngươi một chút quy củ.”

Hoàng hậu phất tay, lập tức có người lôi ta ra ngoài.

Lúc này là lúc mặt trời đang gay gắt nhất.

Tên thái giám chết tiệt kia còn bịt miệng ta nữa!

Ngươi, cái nha đầu chết bầm này, phạt không được quý phi thì quay ra phạt ta – một kẻ thấp cổ bé họng sao?

Ta vùng vẫy đến cùng.

“Chậc, hoàng thượng vẫn còn nhỏ tuổi, tỷ tỷ cần gì vì một câu nói của ta mà nổi giận như vậy?”

Nhàn quý phi kia, cái đồ chết tiệt, ngươi cũng bớt nói một câu thì chết à?

“Muội muội vẫn nên bảo trưởng bối của mình canh giữ biên ải cho vững, bằng không dẫu có quân công lớn cỡ nào cũng không giữ nổi cái miệng này đâu!”

Rồi quay sang nổi giận mắng mấy tên thái giám đang giữ ta.

“Hầu hạ cho tử tế vào, nếu để xảy ra sơ suất thì bổn cung sẽ hỏi tội các ngươi!”

Không phải chứ!

Ngươi đúng là bọ hung đội lốt người – vừa thối vừa vô liêm sỉ!

Muốn bắt nạt ta cho hả dạ sao!

6

Nắng trong cung đúng là chói chang thật, đồ trời đánh…

Nhưng cũng chưa bằng lúc ta luyện võ.

Ta lặng lẽ gấp hai lớp y phục đặt dưới đầu gối, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Liễu, nàng còn gấp dày hơn cả ta.

Cô nương này đáng kết giao, gan to hơn ta nữa.

Nhàn quý phi nói xong vài lời châm chọc liền rời đi, lúc đi còn lướt mắt qua ta.

“Đúng là một con hồ ly tinh.”

Nghe mắng mãi thành quen, ta cũng chẳng thèm để tâm nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương