Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta quỳ một canh giờ dưới ánh nắng rát da rát thịt, lâu đến nỗi Tiểu Liễu sắp ngủ gật luôn rồi nhưng hoàng hậu vẫn ngồi trong điện, cứ như vậy thì đến bao giờ mới kết thúc?

Ta nhắm mắt lại, tính đổ người dựa vào Tiểu Liễu…

“Thần phụ không rõ muội muội đắc tội gì với hoàng hậu nương nương mà phải quỳ ngoài này!”

Vương phi bước nhanh tới, mấy nha hoàn phía sau chạy theo suýt không kịp.

Đợi đến lúc ta phản ứng lại thì nàng đã che ô đỡ ta dậy, còn khẽ nháy mắt với ta một cái.

Vương phi yêu quý! Tỷ tỷ yêu quý của ta!

Ta lập tức nhắm mắt ngả vào lòng nàng.

Hoàng hậu vừa nghe thấy tiếng vương phi đã đi ra, nhưng chưa kịp nói gì thì nàng đã lên tiếng trước.

“Hoàng hậu nương nương, thân thể Bảo Châu từ nhỏ đã yếu nhược, từng mắc bệnh dịch nên để lại di chứng, nàng chịu khổ không nổi, cũng không thể phơi nắng.”

“Thần phụ không rõ muội ấy làm gì mà đắc tội với nương nương, chỉ cầu xin nương nương khai ân, cho phép thần phụ đưa muội ấy hồi phủ.”

Năm đó đúng vào thời khắc đoạt đích mấu chốt nên thiên tai bị chậm cứu viện, dẫn đến hoàng thất bị trách mắng suốt một thời gian.

Sau khi Nhiếp chính vương ổn định cục diện lập tức xuôi Nam cứu nạn, nhưng cũng chỉ cứu được một phần dân chúng.

Năm đó ngoại thích của hoàng hậu chính là một trong những thế gia gây rối lớn nhất, cuối cùng bị phán tội cả tộc, chỉ còn hoàng hậu sống sót.

Đừng hỏi vì sao ta sao biết.

Nghe truyện bao năm đâu phải nghe suông.

Ta lén mở một mắt nhìn, thôi vậy, nắng quá không thấy rõ mặt nàng ta.

Chỉ nghe tiếng hoàng hậu nghiến răng ken két:

“Thân thể nàng ta yếu nhược thì vương phi cứ mang về đi.”

“Chuyện trị thủy ở Mân Nam vẫn mong vương phi khuyên Nhiếp chính vương…”

Ngay sau đó, ta được bế bổng lên.

Giọng nói của vương phi vang ngay bên tai:

“Hậu cung không được bàn luận chuyện triều chính.”

“Việc trên triều xin để hoàng thượng và Nhiếp chính vương tự thương nghị.

 Thần phụ xin phép đưa Bảo Châu hồi phủ.”

Vương phi ôm ta thật vững rời khỏi cung điện của hoàng hậu.

7

Chờ ra khỏi tầm mắt của bọn thái giám cung nữ, ta mới vỗ nhẹ lên tay vương phi.

Nàng hạ cánh tay đang đặt dưới gối ta, ta thuận thế nhảy xuống.

“Sao muội không nói một tiếng mà đã vào cung?”

“Ta bị oan uổng đó, đại nhân!”

“Hoàng hậu sau khi hạ ý chỉ liền cho người canh giữ chặt tiểu viện, Tiểu Liễu cũng không ra ngoài được để báo tin. Nàng ta đã tính toán đầy đủ để khiến ta mất mặt.”

Trên xe ngựa, sau khi vương phi kể chi tiết mọi chuyện, ta mới hiểu rõ chân tướng việc hoàng hậu mất bình tĩnh.

Nạn lũ ở Mân Nam lại tái diễn, kéo dài cả trăm dặm.

Mười mấy năm trước là do Nhiếp chính vương đi trị thủy, mười mấy năm sau hoàng thượng lại muốn y tiếp tục ra tay.

Trị thủy không phải là không được, nhưng đúng lúc ấy hoàng hậu lại giở trò cưới kế thất.

“Vương gia đâu phải quả hồng mềm để ai muốn bóp là bóp?”

Vương phi cầm quạt lông, vẻ mặt ghét bỏ.

“Nhưng nạn lũ ở Mân Nam…”

Ta từng trải qua nạn lũ nên hiểu rõ sự khổ sở.

Phía trên đấu đá, phía dưới lại là bách tính lầm than.

Vương phi khẽ véo mũi ta:

“Vương gia đã phái tâm phúc đi rồi.”

“Mười một năm trước là do vương gia chưa có kinh nghiệm mới làm chậm trễ việc cứu nạn.”

“Lần này nhất định không để dân chúng ly tán, cũng không để ôn dịch lan rộng.”

Nước mắt ta đột nhiên tuôn trào như vỡ đê.

Vương phi ôm lấy ta, cũng không nói thêm gì nữa.

Chuyện sau đó là do Tiểu Liễu nghe được sau khi len lén ra ngoài.

Hoàng thượng sợ hoàng thất lại bị dân chúng chỉ trích, liền hứa hẹn rất nhiều điều với Nhiếp chính vương, lúc ấy y mới đồng ý tự mình xuôi Nam.

Phụ thân ta đã sớm quay về biên ải.

Ngày hồi môn hôm đó, không biết vương gia nói gì với ông mà lúc ra khỏi phủ, phụ thân ta cười tươi roi rói.

Ngay trước mặt vương gia, ông còn nói muốn tiếp tục chọn lang quân cho ta, dọa ta run bắn người những ba lần.

8

Lúc vương gia xuất phát, y ôm lấy An An, xốc nàng lên hai cái:

“Chờ phụ thân trở về sẽ đưa con đi cưỡi ngựa lớn.”

An An ôm lấy cánh tay y khúc khích cười.

Vương phi chỉnh lại vạt áo cho vương gia, y dùng một tay bảo vệ An An, tay kia dùng để ôm vương phi vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng một cái.

“Vất vả cho nàng rồi.”

Hai người nhìn nhau, không nói thêm lời nào nữa.

Ta và Tiểu Liễu như kẻ ngoài cuộc bưng một đĩa dưa hấu, đưa vào miệng từng miếng từng miếng.

Không nói gì nhưng vẫn ngọt.

Sau khi vương gia rời phủ, ta tuân theo lời y dặn dò, mỗi ngày đều dạy An An đứng tấn.

An An phơi mình dưới nắng, còn vương phi thì ngồi trong đình ăn nho, ăn đến vui vẻ.

“Sao không cho An An ăn nho?”

Mồ hôi lăn dài theo trán An An, rơi “tách” xuống nền đất khô.

Ta cũng nhìn chằm chằm vào chùm nho trong tay vương phi với ánh mắt lấp lánh.

Vương phi như chú ý đến, bèn ngắt một quả đưa đến bên miệng ta.

Vị nho ngọt mát bùng nổ trong miệng khiến ta híp mắt đầy thỏa mãn.

Sau đó ta đại phát từ bi:

“Đứng thêm một khắc nữa sẽ được nghỉ ngơi ăn nho!”

Cánh tay An An lập tức duỗi thẳng, khí thế vang dội:

“Vâng! Sư phụ!”

An An là một tiểu cô nương rất đáng yêu, trừ thích ăn ra thì chẳng có khuyết điểm gì.

Nàng kiên cường hơn ta tưởng, đứng tấn không kêu đau, dù bị vật ngã cũng chỉ cười hì hì đứng dậy.

Giống hệt vương gia.

Nhưng vương phi lại nói nàng giống ta.

9

Ngày tháng trôi qua trong yên bình xen lẫn chút sóng ngầm, cho đến một ngày, có người đột ngột xông vào phủ.

Thấy hắn lao đến vội vã, ta lập tức xách thương chặn lại.

Người đó quỳ “phịch” xuống, hai chân nhũn ra.

“Vương phi, bẩm vương phi, vương gia gặp chuyện rồi!”

Hắn ngẩng đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng vô cùng chật vật.

Phía sau vang lên tiếng “xoảng”, là mâm trái cây rơi xuống bàn đá.

Chỉ trong chớp mắt, vương phi đã lao đến trước mặt ta, túm lấy cổ áo hắn.

“Vương gia làm sao rồi?”

“Vương gia… vương gia gặp phải loạn dân, không cẩn thận ngã xuống sông lớn, không tìm thấy thi thể!”

Bóng dáng vương phi khựng lại trước mắt ta rồi lập tức ngã quỵ xuống.

Ta không kịp nghĩ ngợi gì đã theo bản năng ném thương, đỡ lấy vương phi đang mềm nhũn trong lòng.

Toàn thân nàng run rẩy, nắm chặt tay ta, môi run run:

“Đi… mang An An rời khỏi nơi này…”

Ta cõng vương phi lên lưng, quay đầu gọi An An đang đứng tấn ở phía xa.

Nàng không nghe thấy động tĩnh bên này, chỉ thấy mẫu thân ngã xuống đất, mồ hôi nhỏ giọt như mưa nhưng không dám cử động chút nào.

Ta nhanh chóng thu dọn tất cả hành lý, xách An An, mang theo Tiểu Liễu chuồn ra từ cửa sau nơi người ta thường mang đồ ăn vào.

An An rúc vào lòng ta, nhìn vương phủ rộng lớn phía sau, mắt lấp lánh lệ:

“An An còn có thể trở lại không?”

Nhớ đến lời vương phi dặn dò, ta kiên định gật đầu:

“Nhất định sẽ trở lại.”

Chúng ta chưa đi được nửa khắc thì phủ Nhiếp chính đã bị binh lính canh gác nghiêm ngặt.

Ta nấp ở đầu hẻm, nhìn vị hoàng đế vừa đến tuổi cập quan bước vào vương phủ với vẻ đắc ý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương