Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Nụ cười trên mặt hắn có muốn che cũng không nổi.

Vương phi nhất định rất khó chịu.

Nghĩ đến đây, tay ta siết chặt lại.

An An khẽ rên một tiếng, nhưng không khóc.

“Sư phụ, chúng ta nên đi rồi…”

10

Ta mang theo An An chạy trốn khắp nơi.

Tờ đơn truy nã dán đầy phố chợ, khắp kinh thành đều là chân dung hai thầy trò nên chúng ta chỉ có thể đi theo đường mòn trong núi sâu ít người qua lại.

Trên đường đi, Tiểu Liễu liên tục dò la tin tức về vương gia.

Sau khi chắp nối lại, chúng ta cũng hiểu rõ phần nào việc vương gia rơi xuống sông.

Nạn lũ ở Mân Nam lần này không nghiêm trọng như 11 năm trước.

Thêm nữa vương gia đã cho người sắp đặt trước, tổn thất giảm thiểu đến mức thấp nhất.

Theo lý mà nói, vương gia đến đó chỉ cần an dân là xong.

Nhưng lại có dân chạy nạn đứng trước nha môn kêu oan, nói nhà mình mất hết, lũ lụt căn bản chưa được khắc phục.

Vương gia động lòng trắc ẩn, bèn đích thân đến xem xét.

Kết quả là loạn dân làm càn, đẩy người xuống dòng sông cuồn cuộn.

Dân chạy nạn gì chứ.

Chẳng bao lâu sau, khi quan phủ bắt được bọn chúng giam lại liền có người cầm lệnh bài đến chuộc người.

Tốt lắm, hoàng thượng.

Thì ra hắn đã mai phục ở đây.

Hiện tại nạn lũ đã được kiểm soát, ngự y do vương gia mang theo đang xử lý tàn cuộc, đề phòng ôn dịch, mà những người cô quả trong phủ Nhiếp chính tự nhiên là kẻ cuối cùng hắn muốn “giải quyết”.

Vương phi đã sớm lường trước nên đã chuẩn bị thân phận giả cho ta và An An từ sớm, chỉ để đưa chúng ta rời đi.

Không biết giờ vương phi ra sao…

Nghe nói nàng đã bị nhốt vào địa lao…

Đang nghĩ ngợi thì An An vươn tay quệt mặt ta một cái.

“Sư phụ, hết bùn đất rồi, người đừng khóc.”

Ta véo nhẹ khuôn mặt nàng:

“Sư phụ không khóc, chỉ là mắt đang tè mà thôi.”

An An lập tức dùng tay áo chùi lên áo ta.

11

Trong địa lao, Tố Vu bị xích chặt trên giá tra hình, khắp người chi chít dấu roi.

Đôi môi nàng khô nứt, từng vết thương lớn nhỏ loang trên môi, máu đỏ nhuộm đôi môi trắng bệch thành màu đỏ thẫm.

Từ xa vọng lại tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng roi quất vút trong không khí, một roi hung hăng giáng xuống bên cạnh nàng.

“Tố Vu! Tốt nhất là ngươi nói thật cho trẫm biết, thi thể của Nhiếp chính vương đang đâu? Đứa nhỏ kia và ả kế thất trốn đi đâu rồi?”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm xuyên qua hàng mi rối, nhìn về phía hoàng đế.

“Ngươi nằm mơ đi.”

Hoàng đế giơ cao roi da nhưng lại không biết xuống tay từ đâu.

Lúc này trên người nàng đã không còn mảnh da lành lặn, vết thương đóng vảy bị xé rách rồi bị chồng thêm thương tích mới, ngay cả miệng cũng đã cắn nát, nhưng nàng tuyệt không hé răng nửa lời.

Hoàng đế tức giận ném roi, quay người định bỏ đi.

Tố Vu thở gấp vài hơi, rồi mới gọi lên một tiếng:

“Bùi Phục!”

Hoàng đế sững bước.

“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chỉ nhỏ bằng chừng này, ôm lấy ta không chịu buông, gọi ‘thẩm thẩm bế con’, thoắt cái… khụ… đã lớn thế này rồi…”

Người nọ đứng trong bóng tối nhưng bóng lưng lại thoáng còng xuống.

“Nếu thẩm thẩm chịu khuyên hoàng thúc trả lại quyền nhiếp chính thì mọi việc đã chẳng đến nỗi này.”

“Cuối cùng là lỗi của Bùi Lăng, hay lỗi của ngươi, Bùi Phục? Đến giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao?”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vẫn rời đi.

Tố Vu nhắm mắt lại, mệt mỏi cúi đầu.

Là hoàng thẩm của Bùi Phục, nàng luôn biết rằng quyền lực là giấc mộng không dứt của hắn.

Sau mười năm bị Bùi Lăng khống chế, hắn ngoài mặt ôn hòa, sau lưng không biết đã cùng hoàng hậu tính toán bao nhiêu mưu kế để nhằm vào Nhiếp chính vương.

Hắn còn trẻ, nhưng vì nghe lời gièm pha của hoàng hậu mà nhiều lần đưa ra quyết sách sai lầm, tăng thuế, ủng hộ việc đánh đập nô lệ.

Gặp thiên tai nhân họa thì nói dân đáng đời, không chịu hạ chiếu nhận lỗi.

Trong triều có không ít đại thần bất mãn, chỉ trích hắn là hài tử chưa lớn.

Hắn liền cách chức ngôn quan, thay vào đó là ngoại thích.

Những ngoại thích vốn đã bị tiêu diệt từ mười năm trước, không biết bị hoàng hậu moi ở đâu ra mà nhét đầy lên triều.

Họ không bao giờ nghĩ mình sai, chỉ cảm thấy quyền lực bị Nhiếp chính vương đoạt mất nên muốn giành lại những gì “thuộc về mình”, chưa từng nghĩ mình có đủ năng lực hay không.

Tố Vu ngẩng đầu nhìn bóng tối trong địa lao, khẽ thở dài:

“Phu quân, chàng cho hắn thêm bao nhiêu cơ hội cũng chỉ là công cốc mà thôi…”

12

Nửa tháng sau, khi bách tính đang say giấc, cổng thành bị phá.

Hoàng đế đang ngủ say bên mỹ nhân thì bị thái giám lay tỉnh.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Quân phản loạn đã vào thành! Mau chạy đi, bệ hạ!”

Hắn bị kéo khỏi long sàng vẫn ngơ ngác hỏi:

“Phản loạn nào cơ?”

“Nhiếp chính vương! Là Nhiếp chính vương dẫn binh trở về rồi!”

“Hắn… hắn… hắn!”

Hoàng đế hoảng loạn đứng bật dậy, cuối cùng cũng nắm được một tia lý trí giữa mớ hỗn độn.

“Đem vương phi tới đây cho trẫm!”

Một khắc sau, trong chính điện, hoàng đế vẫn mặc trung y, tóc tai rối loạn, một tay hắn siết chặt cổ vương phi, tay kia cầm kiếm chỉ về phía người đang bước vào điện.

“Ngươi đừng tới gần! Bằng không trẫm sẽ giết nàng!”

Người kia dừng chân rồi lui lại một bước, để binh lính áp giải các nữ quyến bị trói ra ngoài.

Trong đó có cả hoàng hậu.

“Hoàng thúc… vì sao… vì sao ngươi không chết?”

“Bùi Phục, vì sao ngươi lại hận ta đến thế?”

Hoàng đế nghe đến câu ấy thì như bị chạm vào chốt khởi động, cười lớn không ngớt.

“Vì sao ta hận ngươi?”

“Có hoàng đế nhà ai lại nhục nhã như ta, đến cả việc hạ một đạo thánh chỉ cũng cần Nhiếp chính vương phê duyệt?”

Nhiếp chính vương đứng bất động như tùng.

“Lúc bản vương giao lại quyền, ngươi có làm nên chuyện gì không?”

Hoàng đế nghiến răng, vung kiếm loạn xạ.

“Trẫm mặc kệ! Ngươi chính là kẻ áp chế trẫm!”

“Ngươi đã muốn ép cung, vậy thì tất cả cùng chết!”

Hắn thu tay lại, đổi thành siết cổ vương phi bằng năm ngón tay.

Ngay khoảnh khắc ấy, một mũi tên nhọn xé gió lao tới, xuyên thẳng vai hoàng đế rồi cắm chặt vào lưng long ỷ.

Vương phi ngã xuống như một con búp bê vải rách.

Vương gia lao đến, ôm lấy nàng vào lòng như nhặt lấy chiếc lá rụng trong cơn gió loạn.

Ta đứng trước hành lang thu cung lại, ánh mắt khóa chặt vết thương trên thân thể vương phi.

Mũi tên ấy lẽ ra phải cắm thẳng vào tim hắn!

13

Hoàng cung đã bị Nhiếp chính vương khống chế hoàn toàn.

Ta ở lại bên cạnh vương phi không rời nửa bước, lặng lẽ nhìn nàng đang mê man.

Khi thay thuốc cho nàng, ta đã nhìn thấy trên người nàng chằng chịt những vết thương cũ mới chồng chất.

Không biết nàng đã cắn răng chịu đựng thế nào mà vượt qua được.

Ta vừa lau thuốc vừa rơi nước mắt.

Sợ nước mắt rơi trúng vết thương gây xót, ta lại cố kìm nén.

Nàng ngủ rất lâu, chưa từng mở mắt suốt hai ngày hai đêm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương