Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng, mũi vẫn còn hơi thở, ta đã tưởng nàng bỏ ta mà đi mãi mãi rồi.
Ngày nàng tỉnh lại là một ngày nắng đẹp.
Ta đang dùng thìa thấm nước thoa lên đôi môi nứt nẻ của nàng.
Hàng mi nàng khẽ động, khi mở mắt thì nhìn thẳng vào ta.
Ta bỗng thấy nghẹt thở, sợ làm nàng giật mình.
“Bảo Châu, An An đâu rồi?”
Giọng nàng khàn khàn nhưng vẫn dịu dàng quen thuộc.
Chỉ khi tận tai nghe đến đây, ta mới thực sự cảm thấy vương phi đã sống lại.
Nước mắt ta lập tức dâng đầy hốc mắt khiến gương mặt nàng cũng trở nên mơ hồ.
“An An… An An đang ở chỗ phụ thân của ta, nàng rất khỏe, vương phi yên tâm…”
14
Hai ngày sau, Nhiếp chính vương quét sạch triều chính, phụ thân ta dẫn An An vào kinh diện thánh.
Bách quan tôn Nhiếp chính vương lên làm tân đế.
Còn chuyện dẫn binh vào cung? Chỉ là để xử lý thích khách ám sát hoàng đế mà thôi, tiếc rằng hoàng đế không cứu được.
Ta ngày ngày canh giữ bên cạnh vương phi.
Sau một thời gian điều dưỡng, vương phi đã có thể xuống giường đi lại.
Vì thân thể nàng chưa hồi phục hẳn nên vương gia kiên quyết hoãn lễ đăng cơ, đợi tổ chức cùng lễ sắc phong hậu vị cho nàng.
Phụ thân ta được phong làm Hộ quốc Đại tướng quân.
Ta cũng được phong làm Hữu Ninh công chúa.
Phụ thân ta vui mừng quá đỗi, ông lôi mấy hán tử tuấn tú từ doanh trại ra xếp hàng trước mặt ta.
“Công chúa nuôi vài vị nam sủng cũng là chuyện thường thôi nhỉ?”
Phụ thân ta xoa tay, đôi mắt sáng rỡ nhìn đám “hiền tế tương lai” mà mình chọn.
Ừm…
Nói thật, ta cũng không rõ mình thích kiểu nam tử thế nào.
Chỉ biết là không thích kiểu như Nhiếp chính vương.
Mấy hán tử kia…
Thôi thì giữ lại đã, biết đâu một ngày nào đó ta lại động lòng cũng nên.
Về phần những lời đồn râm ran khắp kinh thành dạo trước, ta đã cho người đưa một tiên sinh kể chuyện mới đến và viết lại một phiên bản khác.
Khụ khụ… Phiên bản gì ư?
Phật dạy: Không thể nói.
(Chính văn hoàn).
15. Phiên ngoại
Sau khi phụ thân được phong làm Đại tướng quân, ông chọn ở lại kinh thành để bầu bạn cùng ta.
“Phụ thân già rồi, chỉ muốn ở bên con.”
“Phụ thân không còn mẫu thân con nữa, lại càng không thể thiếu con.”
Ta nhìn ông bận rộn tưới nước cho mảnh vườn nhỏ, còn chẳng buồn liếc ta lấy một cái.
Thôi ta đành ngậm miệng vậy.
“Cuộc sống quay về ruộng vườn như thế này thật tốt, giống như những ngày mẫu thân con còn ở bên ta vậy…”
Ta biết, nếu không vì phải nuôi ta khôn lớn thì phụ thân sẽ không lựa chọn nhập ngũ.
Ông là người đặc biệt nhất trong quân doanh,
Bởi vì ông mang theo một tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu ấy rất nghe lời, lúc huấn luyện sẽ cầm thanh gậy gỗ nhỏ, vụng về học theo các chiêu kiếm.
Khi các thúc thúc ra trận, nàng sẽ ngoan ngoãn trốn trong lều.
Hành quân thì ngồi trên xe, theo đoàn binh lắc lư mà đi.
Dù chỉ là một trấn thủ biên ải, nhưng phụ thân có rất nhiều huynh đệ.
Bởi vì những huynh đệ đó đều là “nghĩa phụ” của ái nữ nhà mình.
“Đừng nghĩ nhiều nữa phụ thân, hoàng đế đã cho xây phủ công chúa cạnh nhà người rồi, chúng ta đục tường thông sang thì đất của người càng rộng thêm đó!”
Phụ thân đứng thẳng dậy khiến nắng chiếu lên người.
Ông cười đến nỗi râu mép cũng run lên, những nếp nhăn trên gương mặt vì gió cát thổi qua mà càng thêm sinh động, rọi thẳng vào mắt ta.
Sau này ta mới biết, ngày ấy Nhiếp chính vương đã nói với ông rằng:
“Ái nữ của ngài rất tốt, nàng xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”
“Ta sẽ để nàng tự do.”
“Ta và vương phi cũng sẽ bảo vệ nàng, xin ngài yên tâm.”
“Nhưng hiện giờ hoàng thượng đang rình rập như hổ, e là khó mà yên ổn…”
Một nam nhân muốn bảo vệ gia đình,
Một nam nhân muốn bảo vệ nữ nhi của mình,
Và họ đã đạt thành thỏa thuận như thế.
Sau đó vương phi tiễn ta và An An rời kinh, còn mình ở lại.
Khi phụ thân gặp lại chúng ta đang trên đường lánh nạn, ông chẳng nói một lời, chỉ trực tiếp xuất quân hồi kinh.
Có lẽ là vương gia đã sớm an bài, hai người nhanh chóng liên lạc rồi lập tức dẫn quân tiến về kinh thành.
Các đại tướng cũng đã chờ đợi hoàng đế ra lệnh quá lâu, thế là một cuộc tạo phản lặng lẽ, không một tiếng trống cứ vậy mà nổi lên.
16
Vương phi sớm đã nhận ra hoàng đế có ý diệt khẩu.
Khi biết vương gia thực sự gặp chuyện, nàng lập tức đoán được bước tiếp theo của hắn chính là nhằm vào phủ Nhiếp chính.
Nhưng nàng không thể rời đi.
Một khi nàng rời khỏi thì gia tộc của nàng sẽ bị liên lụy.
Nàng chỉ có thể đưa ta và An An đi.
Bị hoàng đế giam vào địa lao, chịu đủ tra tấn roi vọt, nhưng nàng vẫn cắn răng không hé nửa lời.
Nàng chống chọi bằng chút hơi tàn, rốt cuộc cũng đợi được chúng ta trở về.
Sau hai tháng, thân thể vương phi cuối cùng cũng dưỡng được chút thịt.
Long bào của hoàng hậu đã may xong, nàng mặc vào đúng là đẹp đến động lòng người.
Chờ đến khi thân thể nàng thật sự bình phục, Nhiếp chính vương mới quyết định đăng cơ.
Đây có thể gọi là vị hoàng đế “tùy hứng” nhất trong sử sách.
Nhưng sự tùy hứng ấy chỉ dành riêng cho hoàng hậu của y.
Ta và phụ thân đứng trong hàng ngũ bá quan văn võ, ngước nhìn một đôi phu thê song hành bước lên bậc ngọc điện, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Chỉ có An An đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn ta:
“Sư phụ, vậy sau này người là tỷ tỷ của ta sao?”
Ta gõ nhẹ lên trán nàng:
“Nhưng ta vẫn là sư phụ của con!”
(Toàn văn hoàn).