Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

8

Người yêu đã bỏ lỡ năm năm trước, cuối cùng cũng trọn vẹn trở lại.

Hôm lễ cưới, tôi khoác chiếc váy cưới đính đầy kim cương lấp lánh.

Nhìn Kỷ Nam Xuyên ngồi xổm giúp tôi mang giày cưới.

Tôi ngắm vết hôn đỏ ửng trên cổ anh, nhớ đến dáng vẻ ngây thơ của người đàn ông đêm qua.

Má bỗng dưng đỏ lên.

Để mặc anh bế tôi lên bằng kiểu công chúa.

Tôi cảm nhận được đôi tay anh đang khẽ run.

Tôi áp môi vào tai anh thì thầm:

“A Xuyên, anh đang sợ điều gì?”

Anh nhìn tôi bất lực, đôi môi đang căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng.

Buổi lễ được tổ chức đúng theo sở thích của tôi.

Âm nhạc giao hưởng quen thuộc vang lên.

Ba nắm tay tôi, dắt ra giữa lễ đường.

Nước mắt tôi ngân ngấn, tôi cố chớp mắt.

Nhưng lại thấy ánh mắt của ba tôi cũng ánh lên tia nước.

“Con gái, nếu thằng nhóc nhà họ Kỷ mà không được việc, thì về nhà với ba.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Lễ cưới diễn ra suôn sẻ.

Lúc tuyên thệ, Kỷ Nam Xuyên nhìn tôi, kiên định nói:

“Anh đồng ý.”

Tới lượt cô dâu, tôi cũng dứt khoát đáp lại:

“Em đồng ý.”

Ngay lúc trao nhẫn xong, một nhóm lính đánh thuê bất ngờ ập vào lễ đường.

Chúng mặc vest, giả làm khách mời.

Cuối hàng người, Lục Vân Thịnh xuất hiện.

Anh ta kích động nhìn tôi:

“Sở Lê, em đã nói chỉ cưới mình anh, anh đến đón em về nhà.”

“Chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ.”

Tôi cau mày, đầy chán ghét:

“Lục tiên sinh, xin đừng quấy rầy hôn lễ của tôi.”

Lục Vân Thịnh lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, giọng khẩn thiết:

“Sở Lê, là anh bị Thẩm Vi lừa, cả mẹ anh cũng bị cô ta lừa. Tha thứ cho anh đi, người anh yêu luôn luôn là em.”

“Nếu em không muốn gặp mẹ anh, vậy mình đến nơi không ai làm phiền em, chỉ có hai chúng ta.”

Tôi cười lạnh:

“Lục Vân Thịnh, đừng đổ hết mọi sai lầm lên đầu người khác.”

“Còn nữa, để tôi hỏi anh lần cuối: năm đó, trong hẻm tối, người cứu tôi… thật sự là anh sao?”

Sắc mặt Lục Vân Thịnh tái nhợt.

Anh mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Tôi khoác tay Kỷ Nam Xuyên, nghiêm giọng:

“Vậy mà anh còn không biết trân trọng thứ hạnh phúc anh đã cướp được.”

“Lục Vân Thịnh, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”

“Làm ơn rời khỏi đây.”

Kỷ Nam Xuyên nhẹ nhàng siết lấy tay tôi:

“Sở Lê, mọi chuyện cứ để anh lo.”

Lục Vân Thịnh lúc này mới nhìn rõ Kỷ Nam Xuyên.

Và cũng lần đầu tiên nhận ra–người đàn ông ấy, mang gương mặt quyến rũ như yêu tinh.

“Sở Lê, cho anh một cơ hội để bù đắp.”

Anh chỉ tay vào ngực mình:

“Nếu em trách anh khiến em bị bắn, vậy em bắn anh đi, anh tuyệt đối không phản kháng. Sống hay chết… em không cần chịu trách nhiệm.”

Anh lấy ra giấy cam kết tự nguyện và một tờ di chúc, chuyển toàn bộ tài sản lại cho tôi.

“Sở Lê, không có em… anh không thể sống nổi. Anh xin em…”

Ba tôi không kiên nhẫn thêm nữa, lập tức ra lệnh:

“Thằng ranh, dám đến tận đây làm loạn, còn dám ức hiếp con gái tao Thẩm Minh Chiêu?”

“Được, để tao giúp mày một tay.”

Ông ra hiệu về phía bóng tối.

Đoàng–

Lục Vân Thịnh ngã xuống đất.

Kim gây mê bắn trúng ngay gáy anh.

Lễ cưới tiếp tục.

Lúc Lục Vân Thịnh tỉnh lại, tôi và Kỷ Nam Xuyên đã đi du lịch trăng mật vòng quanh thế giới.

Kể từ đó, bắt đầu chuỗi ngày–chúng tôi đi phía trước, anh ta lẽo đẽo phía sau.

Lục Vân Thịnh đã bị bắn thuốc mê tổng cộng… bảy lần.

Tôi cũng tận mắt chứng kiến kỹ năng bắn súng chuẩn xác của Kỷ Nam Xuyên.

Nhưng kéo dài mãi thì thật phiền.

Tôi bước đến trước mặt Lục Vân Thịnh:

“Anh đừng tới nữa. Tôi không còn yêu anh.”

Giọng anh khản đặc:

“Vậy nghĩa là… từ đầu em chưa từng yêu anh? Người em yêu… chỉ là kẻ đã cứu em, chứ không phải là tôi?”

Tôi nhìn anh, đầy tiếc nuối.

Nếu tôi không yêu, đã chẳng dại khờ đến thế.

Nhưng tôi dịu giọng:

“Phải, tôi chưa từng yêu anh. Đừng làm phiền tôi nữa.”

Anh tuyệt vọng quay người rời đi.

Kỷ Nam Xuyên ôm tôi vào lòng:

“Sở Lê, cảm ơn em đã yêu anh.”

Tôi mỉm cười, kéo tay anh đặt lên bụng:

“A Xuyên, em có món quà muốn tặng anh.”

Gương mặt Kỷ Nam Xuyên lập tức ngập tràn vui sướng.

Anh nhanh chóng bế bổng tôi lên.

Kết thúc kỳ trăng mật, chúng tôi sắp xếp bác sĩ riêng chăm sóc.

Tôi có linh cảm–lần này, con của tôi… nhất định sẽ chào đời bình an.

Vì tôi đang được tình yêu bao bọc.

Bảy tháng sau, con gái tôi và Kỷ Nam Xuyên ra đời bình an.

Trong tiệc đầy tháng, giữa hàng đống quà tặng, có một chiếc khóa trường mệnh làm từ vỏ đạn.

Tôi chỉnh lại chiếc khóa trường mệnh mà Kỷ Nam Xuyên đích thân làm cho con gái.

Giả vờ không thấy anh lặng lẽ cất món quà kia đi.

Tôi hôn nhẹ lên gương mặt mềm mại của con gái.

Ở khóe mắt, có một nốt lệ chí nhỏ xinh–giống hệt ba nó.

Kỷ Nam Xuyên từ phía sau ôm lấy tôi.

Hơi ấm không ngừng truyền khắp cơ thể.

“Sở Lê, anh hạnh phúc lắm.”

Tôi tựa vào lòng anh.

Ngắm mặt trời đỏ rực khuất dần ngoài cửa sổ.

Mây chiều lấp lánh.

Tương lai phía trước–ngập tràn hy vọng.

【Toàn văn hoàn】

Tùy chỉnh
Danh sách chương