Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không nhịn được mà tiếp tục khóc.
Thẩm Đình lập tức đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, tối nay Thẩm Đình thật sự rất dịu dàng.
“Sao lại khóc nữa rồi?”
10
“Cậu không phải đã không thèm để ý tới mình nữa sao? Các cậu đều không cần mình nữa, tại sao người bị bỏ rơi lại là mình chứ? Bây giờ Trình Tuân đã có Vu Điềm, cậu thì có Thời Tiệp.”
Tôi càng khóc càng dữ dội, khiến Thẩm Đình cũng hoảng loạn.
“Mình sai rồi, mình không nên giận dỗi mà không để ý đến cậu, mình là kẻ khốn nạn, không xứng đáng làm đàn ông. Nhưng mình và Thời Tiệp không có gì cả.”
“Cô ấy ngày nào cũng tìm cậu, cậu còn cười với cô ấy.”
“Mình chỉ cười với cô ấy đúng một lần, là vì cô ấy bảo có một quán lẩu đặt tên viên thả lẩu là ‘viên cứt chó’. Lúc đó mình nghĩ ngay đến cậu – con sói mắt trắng* ấy, nghe thấy cái tên này thì bật cười thôi.”
(*ý chỉ người vô ơn, không biết trân trọng tình cảm người khác dành cho mình)
“Không cần dỗ mình vui đâu, mình không sao đâu mà, mình về đây.” Tôi quay lưng định đi, nhưng Thẩm Đình bất ngờ ôm chặt tôi từ phía sau.
“Đúng là Thời Tiệp thích mình, nhưng mình đã thẳng thừng từ chối cô ấy rồi.
Cô ấy cũng sẽ không tìm mình nữa.”
Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh, lúc này đầu anh đang vùi vào hõm vai tôi.
“Ồ, vậy cậu thả mình ra đi, mình phải về nhà rồi.”
“Về nhà à, rồi lại một mình trốn trong phòng khóc sao?”
Bị anh nói trúng tim đen nên tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế trào ra.
Nói về hiểu tôi, trên đời này ngoài ba mẹ tôi ra thì không ai hiểu tôi hơn Thẩm Đình.
Tôi xoay người ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực ấy và trút hết những cảm xúc trong lòng như một đứa trẻ.
“Mình cứ tưởng các cậu đều không cần mình nữa.”
Thẩm Đình siết chặt vòng tay.
“Sao có thể chứ? Cậu là viên trân châu quý giá nhất trên đời này, mình sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa.”
“Mình phải làm sao đây?” Tôi không biết phải buông bỏ tình cảm này như thế nào nữa.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, sau khi im lặng một lúc rồi anh nói: “Không có
Trình Tuân nữa, cậu vẫn còn mình mà.”
“Cậu lúc nào cũng chỉ biết trêu mình thôi.”
Tôi tưởng anh lại đùa như cái lần tôi tỏ tình rồi bị từ chối.
Nhưng Thẩm Đình đẩy tôi ra khỏi vòng tay anh và nghiêm túc nhìn vào mắt tôi.
“Mình nói thật mà, mình thích cậu, đã thích từ rất lâu rồi.”
Thấy tôi không nói gì, anh lại tiếp tục.
“Mình luôn nghĩ mình là một hiệp sĩ bảo vệ cậu cho đến tận bây giờ, chỉ hy vọng cậu có thể hạnh phúc. Trước đây, vì cậu thích Trình Tuân, nên mình mong cậu và cậu ấy có kết quả tốt. Nhưng bây giờ cậu ấy đã có người yêu và khiến cậu buồn, vậy thì mình không muốn cậu tiếp tục thích cậu ấy nữa. Cậu vui vẻ mới chính là hạnh phúc lớn nhất của mình.”
“Viên Tử, cậu thích mình đi.”
Tôi đã tiếp nhận quá nhiều thông tin trong một đêm, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
“Mình thấy hơi mệt rồi, mình về trước đây.”
Nói xong, tôi không quay đầu lại mà chạy thẳng về nhà.
11
Một đêm dài trôi qua, tôi cũng đã nghĩ thông suốt.
Thay vì cứ mãi suy nghĩ về chuyện tình cảm, chi bằng để bản thân bận rộn với việc học, như vậy tôi sẽ không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa.
Thế là tôi thức trắng cả đêm để học bài.
Sáng hôm sau đến trường, tôi và Thẩm Đình đều rất ăn ý mà không nhắc đến chuyện tối qua.
Anh vẫn trêu chọc tôi như mọi khi.
“Viên Viên, hôm nay cặp sách của cậu sao trông đầy thế? Lại mang theo mấy cuốn tiểu thuyết đúng không?”
“Không mang, toàn là sách tài liệu và bài tập thôi.” Tôi nhàn nhạt đáp.
Thấy tôi khác hẳn bình thường, Thẩm Đình rõ ràng ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh lại cười cợt như cũ.
“Vậy à? Xem ra Viên Viên nhà ta muốn học hành nghiêm túc rồi.”
“Ừ, bế quan ôn tập.”
Tôi vẫn trả lời bình thường, tôi không muốn những người quan trọng bên cạnh mình cảm thấy khó xử.
Dù là Thẩm Đình hay Trình Tuân.
Vừa về chỗ ngồi thì Trình Tuân đã tìm đến, ạnh đưa cho tôi một hộp kẹo mà tôi thích nhất.
“Viên Viên, coi như bù đắp cho tối qua. Còn nữa, sau này có lẽ mình sẽ không thể đưa cậu về nhà được nữa.”
Trình Tuân nói với vẻ áy náy nhưng rất chân thành.
“Được, mình biết rồi. Vừa hay mình với Thẩm Đình đã làm hòa, có cậu ấy rồi nên cậu cũng không cần lo đâu.”
Tôi ép bản thân phải bình tĩnh, cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng để đáp lời.
Không cần đoán cũng biết, từ nay về sau vào buổi tối cậu ấy sẽ đưa Du Điềm về nhà.
“Sau này có cơ hội thì mình sẽ mời cậu ăn một bữa để bù đắp.”
Nói xong cậu ấy định rời đi, tôi vội vàng gọi cậu ấy lại.
“Trình Tuân, mình vẫn chưa nói… chúc mừng cậu… chuyện tình cảm của cậu.” Hai từ cuối, tôi phải rất khó khăn mới có thể nói ra được.
“Chuyện đó à… haizz, cảm ơn nha. Ban đầu mình còn định sau này sẽ chính thức giới thiệu cô ấy với cậu và Thẩm Đình nữa.”
“Năm cuối rồi, có lẽ mình sẽ khá bận nên không có thời gian đâu.”
“Vậy à, thế cũng được.”
Trình Tuân cũng không nghĩ nhiều.
12
Nhưng khi chìm đắm trong học tập lâu dần, thực sự sẽ quên đi rất nhiều phiền não.
Nhìn thấy thành tích của mình dần có tiến triển, tôi cũng khá vui.
Trình Tuân cũng ngày càng bận rộn hơn.
Ngoài việc học thì cậu ấy còn phải dành thời gian cho bạn gái.
Cậu ấy rất ít khi chủ động tìm tôi nữa.
Ngược lại, Thẩm Đình thì chẳng thay đổi chút nào, vẫn luôn chọc ghẹo tôi như thường lệ.
Đôi khi anh cũng rất đáng tin, hay dạy tôi giải bài tập vô cùng rõ ràng và mạch lạc.