Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thành tích của tôi hiện tại, ngoài sự nỗ lực của bản thân thì cũng nhờ có sự giúp đỡ của anh.
Tôi thường đến nhà Thẩm Đình vào cuối tuần, lúc đó anh sẽ hướng dẫn tôi học.
Có một buổi cuối tuần, gia đình anh có việc nên phải ra ngoài.
Tôi nghĩ ở nhà tự làm bài cũng được, nên thấy không có vấn đề gì.
Nhưng khi tự giải bài, tôi nhanh chóng gặp phải mấy câu khó, không còn cách nào khác nên tôi quyết định đến nhà Trình Tuân.
Tôi bấm chuông, đợi một lúc thì cửa mới mở ra.
Người mở cửa là một cô gái cao gầy và rất xinh đẹp.
Tôi từng thấy cô ấy ở trường, cô ấy thường xuất hiện bên cạnh Trình Tuân.
Trình Tuân ở trong nhà hỏi vọng ra: “Điềm Điềm, ai đấy?”
Sau đó cậu ấy ló đầu ra: “Viên Viên à, sao cậu lại đến đây?”
Tôi có chút lúng túng: “Mình có làm phiền hai người không?”
“Không đâu, Trình Tuân đang dạy mình học mà. Cậu đến đúng lúc lắm, chúng ta học cùng nhau nhé.”
Giọng của Du Điềm mềm mại, ấm áp và dịu dàng.
Vì bài tập của mình nên tôi đành bước vào.
Sau khi giảng bài cho tôi xong, Trình Tuân bảo tôi tự làm thử, còn cậu ấy thì quay sang hướng dẫn Du Điềm.
Cậu ấy đối với Du Điềm rất tốt, cậu ấy quá mức dịu dàng, một mặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi mím môi để ép bản thân tập trung vào bài tập.
Làm xong hết thì tôi định về nhà.
Du Điềm đang ở trong bếp chuẩn bị nấu bữa tối.
“Muộn rồi, hay để mình đưa cậu về nhé, dù sao cũng không xa lắm.”
Trình Tuân đề nghị đưa tôi về.
“Không cần đâu, mình tự về được mà.” Nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết muốn đưa tôi về.
Tôi đã định đồng ý.
“Trình Tuân, muỗng canh nhà cậu để ở đâu thế?”
Du Điềm gọi cậu ấy từ trong bếp.
Thế là Trình Tuân bảo tôi đợi một chút, cậu ấy phải vào lấy muỗng giúp cô ấy.
Tôi hít sâu một hơi, quả nhiên giữa tôi và cậu ấy cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Tôi lẳng lặng tự mình rời đi.
Ngôi nhà vốn từng lạnh lẽo ấy, giờ đây cũng không còn cần đến tôi nữa.
“Abandon, động từ, có nghĩa là… từ bỏ.”
Học tập giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
13
Mùa đông năm lớp 12, lần đầu tiên tôi và Thẩm Đình chỉ có hai người bên nhau suốt kỳ nghỉ.
Trình Tuân và Vu Điềm đã đi du lịch cùng nhau.
Còn tôi thì chẳng mấy khi ra ngoài và suốt ngày vùi mình trong thư viện học tập.
Thẩm Đình cũng đành phải đi theo tôi.
Tối đêm giao thừa, khi tôi và anh rời khỏi thư viện đã thấy được bầu trời rực rỡ pháo hoa.
“Này, Thẩm Đình, cậu vẫn còn thích mình chứ?”
Tôi bỗng nhiên buột miệng hỏi.
“Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Anh có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Hay là chúng ta thử hẹn hò đi.”
Tôi hờ hững buông một câu.
Nhưng anh lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Không.”
“Tại sao? Không phải cậu thích mình sao?”
“Yêu đương là chuyện của hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa thích mình.”
Tôi im lặng, vì quả thực tôi không biết nên trả lời anh thế nào.
Thấy tôi như vậy, Thẩm Đình cũng không còn giữ gương mặt nghiêm nghị nữa.
Anh ấy cười và xoa đầu tôi, xong rồi bước đi.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, bây giờ làm đồng đội, cùng nhau học hành chăm chỉ cũng tốt mà.”
Bóng lưng của Thẩm Đình khiến tôi có cảm giác cô đơn lạ lùng.
“Ừm, sau này mình nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời chính xác hơn.”
Sau kỳ nghỉ đông, khi quay lại trường thì Trình Tuân lập tức tìm tôi và Thẩm Đình để xin lỗi vì không thể ở bên chúng tôi trong suốt kỳ nghỉ.
“Mình mời hai cậu ăn một bữa nhé!”
“Không cần đâu.”
Tôi lên tiếng trước khi Thẩm Đình chưa kịp nói gì.
“Thế thì tan học hôm nay chúng ta cùng về nhé, lâu rồi chưa đi cùng nhau.”
“Thế còn cô ấy thì sao?”
Tôi không nhắc thẳng tên Vu Điềm, Trình Tuân suy nghĩ một lúc mới hiểu “cô ấy” mà tôi nói là ai.
“Mình đã nói với cô ấy rồi, hôm nay mình muốn dành thời gian cho thanh mai trúc mã của mình.”
“Ừm.”
Tôi không có lý do gì để từ chối, dù sao chúng tôi cũng về chung đường.
14
Trên đường đi, Trình Tuân kể cho chúng tôi nghe những chuyện thú vị trong chuyến du lịch của cậu ấy.
Suốt dọc đường chỉ có Thẩm Đình đáp lời cậu ấy, còn tôi chỉ thẫn thờ và lặng lẽ bước đi.
Từ khi Trình Tuân ở bên Du Điềm, có lẽ cậu ấy không nhận ra, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy ngày càng xa cách với tôi và Thẩm Đình.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn cho rằng Trình Tuân là một người rất dịu dàng, cậu ấy đối xử tốt với tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ thì sự dịu dàng ấy đã được thu lại, chỉ dành riêng cho một người.
Dù vậy nên sau cả một kỳ nghỉ đông không gặp, tôi lại cảm thấy có phần vô cảm với cậu ấy, chỉ còn một sự quen thuộc xen lẫn xa lạ.
Điểm đến đầu tiên đến là nhà của Trình Tuân.
Tiễn cậu ấy xong, chỉ còn tôi và Thẩm Đình.
Tôi bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, hóa ra ở bên Thẩm Đình thì tôi vẫn cảm thấy thoải mái hơn.
Nhà tôi xa nhất, nhưng lần nào Thẩm Đình cũng đưa tôi về trước rồi mới về nhà anh.
Trong lặng lẽ, trái tim tôi bắt đầu rung động lúc nào không hay.