Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 8

14.

Cuối cùng ta cũng đã nhận ra chữ “Ách” .

Nữ phu tử dạy ta, nhưng không giảng nhiều. Có lẽ vì bà ấy biết đây là tên húy của Tề Ách, không dám nói nhiều.

Ta lại thích chữ . tên Tề Ách kín một trang .

Lúc ta đang ngắm nghía kiệt tác của , Tề Ách vào.

Trước ngài là hương trầm tỏa ra từ khắp cơ thể, xen lẫn vài phần ngọt ngào.

“Tề Ách, ngài xem.” Ta đắc ý đưa chữ cho ngài xem, “Đây là chữ ta đẹp nhất!”

Hai hôm trước ngài còn nói chữ ta như bị kiến bò qua, hôm nay nhất định sẽ khiến ngài bất ngờ.

Quả nhiên mắt ngài sáng lên, sau nói: “Trên đời , người dám gọi thẳng tên húy của ta, lại còn kín một trang , e rằng chỉ có nàng thôi.”

Ta thuận thế ngồi lên đùi ngài, đặt lên án: “ ra chữ Ách của ngài là chữ Ách , ta đã nói là một cái tên hay mà, ta thích.”

Ngài liếc chữ : “Vì dễ ?”

Chỉ vài nét, quả thật dễ nhiều so với chữ khác như “Ác, Nga, Ngạc…”

Ta có chột dạ, giả vờ bình tĩnh: “Không .”

Ngài cũng không vạch trần ta, ngược lại cầm bút lên, thêm mấy chữ “Thẩm ” vào chỗ trống trên .

Lấp đầy kín trang .

Ta hài lòng, thậm chí còn muốn tìm một chỗ để treo lên.

“Bệ hạ, Thẩm đại nhân đã đến.” công công từ bên ngoài vào, ngẩng ta một cái, vẻ mặt dịu , “Thẩm phu nhân cũng đến rồi.”

Đây là lần tiên nương đến thăm ta kể từ ta vào cung.

Tề Ách đến Ngự Thư Phòng gặp cha, còn nương được cung nhân đưa đến Cảnh Hòa Cung.

!” Nương vừa thấy ta đã đỏ hoe mắt, kéo ta lại ngắm ta từ trái sang , “Ở trong cung có chịu ủy khuất không?”

Ta gật .

Mắt nương đỏ : “Có Bệ hạ…”

“Chính là ngài ấy.” Ta kéo nương ngồi , phồng má nói, “Ngài nói tạm thời không thể chỉ có một ta là phi tử, còn nói bản thân không giống cha. Nương, người giúp nói với ngài ấy đi.”

Tay nương run lên, sự lo lắng trong mắt tan đi nửa.

nữa, ngài ấy thị tẩm luôn muộn, có ngủ rồi ngài ấy mới đến.”

“Còn nữa, bây giờ ngài ấy không còn đắng nữa, nhưng mỗi lần đút thuốc cho đều đắng, còn lừa nói không đắng.”

“…”

Ta thao thao bất tuyệt kể hết mọi tội lỗi của ngài.

Nương nghe lúc thấy không đúng, cuối cùng lại đánh giá ta một vòng, mới nói một cách đầy ẩn ý: “Khó trách béo lên một vòng.”

Cũng không béo lắm mà!

Mỗi ngày, ta đều chia cho Tề Ách một nửa bánh đường, bánh ngọt rồi!

Nương không không đau lòng cho ta, mà trước đi còn dặn dò ta: “Đối xử với Bệ hạ tốt một .”

Ta có một loại ảo giác. Nương hình như thương Tề Ách rồi.

Chuyện ta kể cho Tề Ách nghe, ngài đã lâu.

Cuối cùng, ngài ôm lấy ta, khẽ nói: “ , ta không đợi được nữa rồi, vở kịch bắt thôi.”

15.

Tề Ách bị bệnh rồi.

Thái y nói, có giống bệnh tim trở nặng, lại có giống trúng độc.

Ta ở trước giường Tề Ách canh mấy ngày, khóc đến mắt khô cạn.

Các Thái y cũng không nghĩ ra cách nào để cứu ngài.

Người lo lắng ta là Tinh Chỉ, nàng ta không chỉ tìm đến một số đại phu dân gian, mà còn mời đạo sĩ làm lễ trừ tà đến.

Nhưng dù đã thử mọi cách, Tề Ách vẫn không tỉnh lại.

Nàng ta lại vì tin vào thuật Vu Cổ mà bị một câu nói của Thái hậu tống vào lãnh cung.

Đêm hôm , các Thái y trong điện đều rút đi.

Tất cung nhân đứng canh bên ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người là ta và Tề Ách.

Gió bên ngoài cửa sổ gào thét.

Thái hậu chầm chậm vào. Bà ấy vẫn hiền từ, dấu vết của năm tháng khiến khuôn mặt diễm lệ kia thêm vài phần hòa nhã.

“Cuối cùng ngày cũng đến.” Bà ấy đứng dưới ánh nến, giọng nói cũng khô khan như ngọn nến kia.

Ta nghiêng qua: “Có thuốc bà cho có độc không?”

“Mọi người đều nói ngươi tâm trí chưa mở, là một kẻ ngốc.” Bà ấy tiến lên mấy , u ám ta, “Không ngờ chỉ có trái tim thuần khiết của ngươi mới có thể khiến buông bỏ phòng bị.”

“Ngươi thật sự nghĩ, ngươi không cho uống thuốc sẽ không sao à?” Bà ấy , vẻ hòa nhã trên mặt nứt ra, lộ ra vài phần độc ác, “Ngươi khiến nảy sinh vài phần tham , có ngươi rồi, muốn sống, chỉ cần có ham muốn sẽ có sơ hở.”

Ta ngã ngồi đất: “Tại sao bà lại đối xử với ngài ấy như vậy? Ngài ấy cũng là của bà!”

không !” Bà ấy gắt lên phản bác, “ là điềm rủi, là nỗi nhục nhã, là sự trừng phạt mà ông trời giáng người ta!”

Ta vốn đã khóc cạn nước mắt lại thấy mũi cay cay, vội vàng bịt tai người trên giường lại. Nhưng mùi vị đắng nồng nặc vẫn xuất hiện.

Tề Ách mở mắt, đôi môi mỏng trắng bệch khẽ động: “Cho người muốn gi3t ta?”

Thái hậu không ngờ đến biến cố , sợ hãi lùi lại hai : “Ngươi…”

Tề Ách ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người bà ấy: “Cho ta được Phụ hoàng khen ngợi một lần, người đã cho ta một miếng bánh đường có độc? Cho ta vì Tề Tông mà gi3t tất kẻ cản đường, người lại để Tề Tông lên ngôi rồi ra tay gi3t ta tiên?”

Thái hậu nghe vậy chỉ vào ngài, nổi giận: “Ngươi không xứng nhắc đến Tông Nhi!”

Tề Ách .

Ta đau lòng ngài, chỉ thấy hốc mắt ngài đỏ hoe, như thể có thể rỉ m á u ra.

“Người không nghĩ là che giấu tốt chứ?” Giọng người như tuyết lạnh mùa Đông, “Người tưởng Tinh Chỉ vào cung, nhà họ sẽ không biểu lộ thành ý nào sao?”

Thái hậu sững sờ, sau nhớ ra điều : “Ngươi đã làm ?”

“Người ngày đêm chằm chằm ta, chỉ mong ta ch3t sớm, mà quên mất nhà mẹ đẻ của là hạng người sao?” Người nói từng chữ một, “Vì ngôi vị Hoàng hậu, nhà họ mà không dám làm, năm người vào cung như thế nào, người quên rồi sao?”

“Ngươi đã làm cháu của ta?” Thái hậu lẩm bẩm trong sự khó tin, quay người định đi ra ngoài.

Tề Ách nói: “Đương nhiên là giống như phụ thân của hắn, không cẩn thận rơi hồ. Ch3t đ u ố i rồi.”

Thái hậu nghe vậy ngã đất, bà ấy thất thần Tề Ách: “Ngươi là một quỷ! Năm ta b ó p ch3t ngươi!”

“So với Mẫu hậu, nhi thần vẫn còn kém xa một .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương