Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhà lão Chu là một căn nhà đất nhỏ ở mép nông trường, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Vợ ông — một người phụ nữ trung niên chất phác — niềm nở mời chúng tôi vào, rồi mang ra một tô mì nóng hổi.
“Ăn cơm trước đi rồi hẵng nghỉ.” Lão Chu nói. “Phòng đã chuẩn bị xong rồi, mấy anh ở bao lâu cũng được.”
Sau bữa ăn, ông đưa chúng tôi ra phía sau nhà — một căn chòi nhỏ từng dùng làm kho dụng cụ, giờ được dọn dẹp thành phòng ngủ tạm.
“Điều kiện có hạn, mong hai người đừng chê.” Ông nói có phần áy náy.
“Đã quá tốt rồi.” Tôi cảm kích thật lòng. “Cảm ơn hai bác đã cho chúng tôi nương nhờ.”
Đêm xuống, cả nông trường chìm trong yên tĩnh. Cuối cùng tôi và Cố Lâm cũng có thể thả lỏng. Dù căn phòng giản dị, nhưng có giường sạch và chăn ấm. Bé Cố An ngủ say sưa trong chiếc nôi nhỏ tạm làm bằng thùng gỗ, hoàn toàn không biết cha mẹ vừa trải qua một hành trình sinh tử.
“Chúng ta an toàn rồi chứ?” Tôi khẽ hỏi.
Cố Lâm lắc đầu: “Tạm thời thôi, vẫn chưa thể lơ là.” Anh ôm tôi vào lòng. “Nhưng ít nhất bây giờ, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”
Tôi tựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ. Ba ngày vừa qua như cơn ác mộng, nhưng ít ra, chúng tôi — một gia đình — vẫn còn bên nhau. Vậy là đủ.
“Cố Lâm.” Tôi thì thầm gọi.
“Ừ?”
“Chúng ta… sẽ phải trốn chạy mãi như thế này sao?”
Anh im lặng một lúc, rồi dứt khoát: “Không. Anh sẽ tìm cách giải quyết. Anh muốn cho em và con một mái nhà yên ổn.”
Lời hứa ấy khiến mũi tôi cay xè. Ở nơi đất khách xa lạ, trong căn nhà đất đơn sơ này, chúng tôi ôm nhau thật chặt — như hai con thuyền bé nhỏ bám víu vào nhau giữa cơn giông bão
20
Những ngày ở nông trường trôi qua bình lặng và giản đơn. Lão Chu sắp xếp cho Cố Lâm làm việc tại phòng kế toán, còn tôi vì “có chút y thuật” nên được mời đến trạm xá của nông trường phụ giúp. Bé Cố An được vợ của lão Chu chăm sóc, bà yêu thương thằng bé như cháu ruột.
Một tuần sau, vào một buổi hoàng hôn, tôi và Cố Lâm ngồi trước khoảng sân nhỏ trước căn chòi, ngắm nhìn bầu trời rực đỏ phía xa. Cố An nằm ngoan trong lòng tôi, ríu rít nghịch đôi bàn tay nhỏ của mình, hoàn toàn không biết cha mẹ mình đang gồng gánh bao nỗi lo toan.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Nhớ nhà.” Tôi buột miệng đáp, rồi lập tức nhận ra mình lỡ lời — “nhà” thật sự của tôi là ở nửa thế kỷ sau, trong tương lai xa xôi.
Cố Lâm lại hiểu lầm: “Đợi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với bác Vương, xem tình hình thế nào.”
Tôi khẽ gật đầu, không giải thích gì thêm. Thật ra, tôi đã lâu rồi không còn nghĩ đến cuộc sống hiện đại nữa. Cuộc đời nghiên cứu khoa học bận rộn, những phòng thí nghiệm và dãy số liệu… tất cả giờ đây như chuyện kiếp trước.
“Cố Lâm.” Tôi do dự một chút rồi hỏi, “Nếu như… nếu như mãi mãi không thể quay về, anh có hối hận không?”
Cố Lâm quay sang nhìn tôi. Ánh hoàng hôn dát một lớp vàng óng lên khuôn mặt cương nghị của anh: “Hối hận vì điều gì?”
“Vì đã từ bỏ quân hàm, từ bỏ tiền đồ… tất cả vì em.”
Ánh mắt Cố Lâm trở nên dịu dàng lạ thường. Anh đưa tay khẽ vuốt má tôi, đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua làn da, khiến tôi rùng mình một chút.
“Giang Trà, nghe anh nói này.” Giọng anh trầm và kiên định, “Quân hàm có thể giành lại, tiền đồ có thể xây dựng lại, nhưng em và con… là những gì quý giá nhất trong cuộc đời anh.”
Lời nói ấy như một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng mở ra phần mềm yếu nhất trong tim tôi. Tôi nép vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, cảm thấy một sự bình yên chưa từng có.
“Hơn nữa…” Cố Lâm tiếp lời, “Anh đã nghĩ xong bước tiếp theo rồi.”
“Là gì vậy?”
“Sau vụ mùa thu ở đây, chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía Tây.” Anh chỉ về dãy núi xa xa, “Tân Cương bên đó còn nhiều chiến hữu cũ, họ có thể giúp chúng ta ẩn thân hoàn toàn.”
Kế hoạch này khiến tim tôi chùng xuống. Tân Cương — vùng đất xa xôi nơi biên cương hẻo lánh, chẳng lẽ chúng tôi thật sự sẽ sống cả đời ở đó?
“Em đang lo gì sao?” Cố Lâm lập tức nhận ra sự bất an của tôi.
“Em đang nghĩ…” Tôi ngập ngừng, “liệu có còn cách nào khác không? Rửa sạch mọi nghi ngờ, đường đường chính chính quay về.”
Cố Lâm khẽ cười, đầy cay đắng: “Khó lắm. Một khi Cục Bảo vệ đã lập hồ sơ, gần như không thể rút lại.”
“Nhưng nếu chúng ta chứng minh được những ghi chép đó chỉ là tài liệu y học, không liên quan gì đến gián điệp thì sao?”
“Chứng minh bằng cách nào?” Anh phản bác. “Những ghi chép về tương lai, về những sự kiện lịch sử chưa xảy ra — em giải thích thế nào?”
Tôi lặng im. Đúng vậy… những điều tôi viết về khoa học hiện đại, về các biến động chính trị của tương lai… ở thời đại này, không cách nào lý giải nổi.
Đúng lúc chúng tôi chìm trong im lặng, lão Chu vội vàng bước tới, tay cầm theo một phong thư.
“Lão Cố, vừa nhận được.” Ông hạ giọng, “Từ đơn vị cũ gửi đến.”
Cố Lâm lập tức mở thư, lướt nhanh qua rồi gương mặt trở nên trầm trọng.
“Sao thế?” Tôi lo lắng hỏi.
“Thư của bác Vương.” Cố Lâm đưa thư cho tôi, “Cục Bảo vệ đã nâng cấp điều tra, bây giờ họ phát lệnh truy nã toàn quốc rồi.”
Tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Truy nã toàn quốc! Điều đó có nghĩa là chúng tôi thật sự đã trở thành “tội phạm chạy trốn”, chỉ cần bị phát hiện…
“Nhưng có một tin tốt.” Cố Lâm nói tiếp, “Tư lệnh nghi ngờ chuyện này, đã yêu cầu điều tra lại.”
“Tư lệnh?” Tôi nhớ đến người cấp trên già nua, hiền hậu từng đến thăm Cố Lâm khi anh bị thương.
“Ông ấy là cấp trên cũ, rất quý anh.” Cố Lâm giải thích, “Nếu ông ấy ra mặt, chúng ta có cơ hội xoay chuyển.”
“Vậy chúng ta có thể…”
“Vẫn chưa thể về.” Cố Lâm dứt khoát. “Phải đợi tin tiếp theo từ bác Vương.”
Trong thư còn nói rằng, bác Vương đã liên hệ với nhiều cấp trên cũ của Cố Lâm. Họ đều nghi ngờ cáo buộc “gián điệp” và đang cùng nhau gây áp lực để yêu cầu mở lại điều tra.
Tin tức nhỏ bé ấy như tia sáng le lói giữa màn đêm, khiến chúng tôi có chút hy vọng. Đêm đó, cả hai thao thức suốt, vừa mừng vừa lo, chẳng dám tin tưởng hoàn toàn.
Ba ngày sau, thêm một lá thư nữa đến. Lần này, tin vui thật sự khiến tim tôi đập dồn dập — tư lệnh đã ra lệnh thành lập tổ điều tra liên ngành, xét lại toàn bộ bằng chứng!
“Chuyện này… nghĩa là gì?” Tôi khẩn trương hỏi.
“Điều đó có nghĩa là đã có người bắt đầu nghi ngờ phán đoán của Chủ nhiệm Lý.”
Ánh mắt của Cố Lâm sáng rực lên.
“Tư lệnh có địa vị rất cao trong quân khu, nếu ông ấy đích thân can thiệp thì tình thế sẽ thay đổi.”
Những ngày tiếp theo, chúng tôi sống trong thấp thỏm chờ đợi tin tức mới.
Lão Chu trở thành người đưa tin của chúng tôi, đều đặn đến bưu điện thị trấn kiểm tra thư từ.
Hai tuần sau, một bức thư có đóng dấu của quân khu được gửi đến nông trường.
Khi xé phong bì, tay Cố Lâm hơi run lên.
“Tổ điều tra đã bác bỏ cáo buộc gián điệp!” Anh kích động nói.
“Họ xác nhận những ghi chép đó chỉ là… nghiên cứu y học mang tính tiên phong!”
Tôi gần như không tin vào tai mình.
“Vậy là… chúng ta có thể quay về rồi sao?”
“Chưa hoàn toàn.” Cố Lâm tiếp tục đọc thư,
“Họ yêu cầu em trở về tiếp nhận ‘giáo dục’, và cam kết không truyền bá ‘lý thuyết y học chưa được xác minh’ nữa.”