Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chẳng biết phải nói gì.
Khi đó chia tay là hòa bình, nhưng trong lòng sao có thể hoàn toàn không oán trách.
Tôi quen anh là nhờ Cố Tiểu Mãn. Lên đại học, tôi thành đàn em của anh.
Chúng tôi thân thiết rồi yêu nhau, mọi thứ rất tự nhiên.
Nhưng anh có hoài bão lớn. Năm tôi học năm hai, anh quyết định ra nước ngoài học thạc sĩ.
Thời sinh viên, rất nhiều cặp đôi chia tay vì tương lai. Tôi và anh cũng vậy.
Dù anh luôn nói sẽ quay về, nhưng tôi đã chứng kiến quá nhiều cặp yêu xa rồi cãi vã, nghi kỵ rồi tan vỡ.
Thế nên sau một lần cãi nhau, tôi gọi điện nói chia tay rồi chặn luôn mọi liên lạc.
Tôi lấy Giang Duy… một phần cũng vì cuộc tình cũ.
Lúc đó tôi vừa thực tập ở công ty nhà, gặp Giang Duy đúng dịp hợp tác với bên anh ta.
Khi ấy anh ta đang thất tình, trông uể oải cả người.
Có lần đi ăn cùng công ty, tôi nghe anh ta uống say rồi nói:
“Tại sao ai cũng mơ mộng thế giới bên ngoài, còn tôi chỉ muốn sống hạnh phúc cùng người mình yêu trong một mái nhà nhỏ.”
Khi ấy tôi thấy mình đồng cảm. Thế là chúng tôi thân nhau.
Sau đó hai bên gia đình đều đồng ý, mẹ tôi thì khỏi nói, chỉ thiếu nước bọc tôi lại dâng sang Giang gia.
Vậy là tôi cưới Giang Duy.
Lúc đó, tôi thật lòng mong chờ cuộc hôn nhân này.
Cho đến khi anh ta nói muốn ly hôn, tôi mới hiểu ra – cái “mái nhà nhỏ hạnh phúc” mà anh ta nói, không phải là với tôi.
Những điều này, tôi không cần nói với Nghiêm Tranh. Một cuộc hôn nhân thất bại, nói ra trước mặt người cũ, cũng chỉ thấy xấu hổ mà thôi.
6
Tôi giả vờ thản nhiên:
“Anh cũng thấy rồi đấy.”
“Chồng cũ tôi bỏ vợ bỏ con, chạy theo tình cũ làm cha hộ người ta.”
Nghiêm Tranh không đáp.
Ánh đèn trong xe hơi mờ, tôi không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt anh.
Một lúc sau, giọng anh vang lên trong không gian nhỏ hẹp của khoang xe:
“Vi Vi, chúng ta…”
“Dừng lại đi.”
Không nói đến chuyện chúng tôi là… mối quan hệ cũ cũ mới mới, chỉ riêng chuyện hiện giờ tôi chẳng có tâm trạng để nghĩ đến mấy chuyện đó.
Tôi chỉ muốn tập trung vào công việc, nuôi dạy con cho thật tốt.
Anh vốn hiểu tôi.
Dù tôi không nói thẳng, nhưng anh đoán ra được, cuối cùng chỉ khẽ cười, buông một câu nhẹ nhõm:
“Được, không nói nữa.”
“Nhưng với mối quan hệ của chúng ta, con em gọi anh một tiếng ba nuôi chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
Anh lúc nào cũng biết cách khiến người ta khó lòng từ chối.
Tôi nghĩ, người ngoài không biết chúng tôi từng yêu nhau, thì theo quan hệ giữa tôi và Tiểu Mãn, gọi anh là “cậu” cũng hợp lý thôi.
Không biết từ đâu rọi vào một luồng ánh sáng, chiếu nghiêng qua mặt anh.
Ánh sáng lướt qua khiến tôi sững người – ánh mắt anh dịu dàng, long lanh đến mức khiến lời sắp nói ra nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi không hiểu được suy nghĩ của anh. Cũng không dám nghĩ sâu thêm.
Từ hôm đó, Nghiêm Tranh như thực sự nhập vai.
Mỗi lần Chiêu Chiêu đi tiêm, anh đều đúng giờ có mặt.
Tiểu Mãn cứ nháy mắt trêu tôi, ba mẹ tôi thì bắt đầu nhìn Nghiêm Tranh đầy ẩn ý.
Tôi nói với anh rằng không cần phải đến nữa, kẻo người ta hiểu lầm.
Vị bác sĩ mới khám tổng quát cho Chiêu Chiêu còn tưởng anh là ba ruột của con bé.
Anh chỉ lắc đầu, cười nói:
“Ba nuôi cũng là ba.”
“Đã là ba, thì không thể vắng mặt trong những cột mốc của Chiêu Chiêu.”
… Tôi cạn lời.
Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ cho trẻ con, có gì mà gọi là “cột mốc cuộc đời”?
Nhưng Tiểu Mãn thì gật đầu phụ họa ở bên, tôi cũng ngại nói thêm.
Dù sao, đôi lúc có anh bên cạnh cũng khiến tôi thấy yên tâm.
Trẻ con không bệnh thì không sao, nhưng chỉ cần trái gió trở trời một chút là người lớn rối loạn cả lên.
Chiêu Chiêu đang ngủ thì đột nhiên sốt cao co giật.
Không chỉ tôi hoảng loạn, đến ba mẹ tôi cũng quýnh quáng tay chân.
Giữa lúc rối ren ấy, tiếng chuông điện thoại sắc bén vang lên, xé tan màn đêm.
Là Nghiêm Tranh.
Tôi vừa bắt máy, chưa kịp để anh nói đã vội vàng kể tình hình trong nước mắt và sợ hãi.
Giọng anh ở đầu dây bên kia trầm ổn, nhẹ nhàng trấn an:
“Gọi 115 trước đi, nghe lời bác sĩ. Anh đang đến, cứ giữ liên lạc với anh.”
Sau một đêm rung trời chuyển đất, mẹ tôi cuối cùng cũng không thể im lặng được nữa, hỏi tôi:
“Con với Nghiêm Tranh… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Quan hệ gì à?
Trải qua đêm nay, tôi thật không thể nào nói dối là bạn bè.
Bạn bè nào mà nửa đêm còn mặc đồ ở nhà phi đến giúp?
Khi cả nhà tôi đều bối rối rối tung, thì chính sự bình tĩnh của anh đã giúp mọi việc được xử lý gọn gàng nhất.
Mẹ tôi kết luận luôn:
“Anh ta thích con đúng không? Muốn theo đuổi con hả?”
Tôi do dự một chút, rồi quyết định nói thật:
“Anh ấy là bạn trai cũ của con.”
Mẹ tôi trợn mắt, hít sâu một hơi:
“Con dám để người yêu cũ làm ba nuôi của cháu?!”
“Không, mà…”
Bà nhanh chóng tìm lại trọng tâm:
“Con yêu đương hồi nào thế hả?”
Mẹ tôi là mẫu mẹ hổ điển hình.
Bà lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cái gì cũng phải phấn đấu mà giành lấy.
Hồi đi học, bà là người từ nông thôn thi đỗ lên tỉnh, bạn trai cũng là người xuất sắc nhất trong đám chị em họ.
Sau khi sinh tôi, mặc cho họ hàng thúc ép sinh thêm, bà vẫn kiên quyết chỉ có một đứa con.
Không chỉ ép bản thân phải giỏi, bà cũng đặt kỳ vọng rất cao lên tôi.
Yêu sớm là điều cấm kỵ.
Lên đại học còn phải báo cáo lịch sinh hoạt.
Bà nhấn mạnh: có bạn trai phải qua cửa bà trước.
Bây giờ biết tôi không chỉ từng yêu lén, mà còn yêu đúng cái người vừa được bà khen nãy giờ…
Bà quay lại liếc nhìn Nghiêm Tranh đang ngồi bên giường trông Chiêu Chiêu, rồi chỉ tay vào tôi, ngụ ý:
“Về nhà, mẹ tính sổ với con sau.”
7
Sau chuyện lần đó, mẹ tôi bắt đầu cố ý hay vô tình nhắc đến Nghiêm Tranh, thậm chí còn mời anh về nhà ăn cơm, nói là để cảm ơn.
Nhưng ai nhìn vào mà không hiểu rõ ý đồ của bà.
“Mẹ à, con bây giờ thật sự không muốn…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị mẹ cắt lời:
“Không muốn cái gì?”
Bà nghiến răng nói về nhà họ Giang:
“Con có biết không, cái con đàn bà kia giờ lại đang có thai rồi, nhà họ Giang còn định làm đám cưới trước khi bụng nó to lên.”
“Còn dám vỗ ngực là gia đình danh giá có thể diện nữa chứ?!”
“Làm toàn mấy chuyện gì đâu không! Mới ly hôn chưa tới nửa năm đã vội vàng cưới lại, rồi mang thai, cả cái nhà toàn một lũ mèo mả gà đồng.”
Mẹ tôi đọc sách nhiều, nhưng sâu trong xương cốt vẫn không thoát được ảnh hưởng từ môi trường trưởng thành ngày xưa – đã mắng là vừa văn vừa võ, không chừa đường lui cho ai.
Tôi chỉ biết bất lực thở dài:
“Mẹ, nhà mình với nhà họ Giang đã chẳng còn liên quan gì nữa, mẹ đừng cứ nhắm vào người ta mãi.”
“Người ngoài nhìn vào lại tưởng mình còn tiếc nuối gì họ.”
“Tiếc nuối?!”
“Phì! Mẹ đang ngồi chờ xem cái nhà đó tự vả vào mặt đây!”
“Vì một đứa từ đâu không biết nhảy ra, mà dám bỏ vợ bỏ con. Trời xanh có mắt, mẹ đợi ngày nó ngã là mẹ giẫm thêm cho vui!”
Tôi lắc đầu, không can nổi cơn giận của mẹ.
Trước kia bà từng thích Giang Duy bao nhiêu, giờ lại căm thù bấy nhiêu.
Chỉ có điều… Nghiêm Tranh cũng quá biết nghe lời.
Chỉ cần mẹ tôi lên tiếng, là anh xuất hiện ngay, không trễ nửa phút.
Tuần này đã là lần thứ ba anh ghé nhà, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với anh.
Không ngờ chỉ một câu thôi, anh khiến tôi nghẹn họng chạy luôn:
“Anh đã đồng ý với dì, làm con rể ở rể.”
Vì tôi lảng tránh và ba tôi cũng khuyên mẹ nên dịu lại, nên sau đó không khí trong nhà mới dịu đi phần nào.
Dù Nghiêm Tranh không đến thường xuyên nữa, nhưng hình bóng anh vẫn hiện diện khắp nơi trong cuộc sống tôi.
Anh thường gọi điện hỏi thăm Chiêu Chiêu, tiện thể dặn dò tôi đừng vì công việc mà bỏ bữa.
Đôi khi còn “tiện đường” ngang qua công ty, mời tôi ăn trưa.
Tôi đều ghi nhận, chỉ là… giờ tôi chưa muốn bước vào một cuộc hôn nhân mới.
Trong khi bên tôi mọi thứ diễn ra từ tốn, thì nhà họ Giang bên kia lại rộn ràng náo nhiệt.
Họ chẳng dám gửi thiệp cưới về nhà tôi – dù rất mong đứa cháu trai thứ hai – nhưng vẫn phải giữ thể diện chút đỉnh.
Ly hôn chưa đầy một năm đã mang bầu lần nữa, nói cho đẹp thì là “có duyên”, nói cho đúng là “hết sức phản cảm”.
Nhưng có người lại không nghĩ vậy.
Có lẽ không tìm được ai để khoe, Lâm Nhu tự mình xách bụng đến đưa thiệp mời.
Bụng còn chưa thấy mà đã ôm eo khom lưng, cứ như muốn loan báo cho cả thế giới biết mình đang mang long chủng.
“Nhà họ Giang không gửi thiệp cho cô, nhưng tôi nghĩ, dù sao con gái cô cũng là người nhà họ Giang.”
“Nhân dịp đám cưới, để mọi người gặp mặt một lần cũng tốt, đúng không?”
“Trước đây ba chúng ta vì hiểu lầm mà đi lệch đường. Giờ mọi thứ đã về đúng quỹ đạo, tôi thật lòng hy vọng cô có thể buông bỏ quá khứ, sống cho tốt.”
Câu cú thì tưởng rộng lượng, thực chất vừa trà vừa độc, lấp lửng kiểu huênh hoang.
Nói trắng ra, là đến để khoe.
Tiếc rằng… tôi gần đây vô tình biết được một số chuyện thú vị, thành ra lại rất mong chờ đám cưới của họ.
Tôi cầm lấy thiệp, nở nụ cười nhàn nhã:
“Tôi nhất định sẽ đến.”
Khi mẹ tôi biết Lâm Nhu dám mặt dày tới nhà gửi thiệp, bà lập tức gọi điện mắng chửi cả nhà họ Giang một trận.
Lại nghe tôi nói mình đã nhận lời đi dự, bà suýt nữa nhảy dựng lên vì tức:
“Con nói thật đi, có phải còn vương vấn cái thằng Giang Duy đó không?!”
“Không có!” Tôi vội vàng phủ nhận. “Con đi… là để coi kịch vui!”
Bà không tin, tôi đành nói rõ:
“Con đi cùng với Nghiêm Tranh.”
Lúc đó bà mới hả dạ:
“Vậy thì tốt. Dắt Nghiêm Tranh theo, đập thẳng vào mặt tụi nó!”
“Thằng bé đó chững chạc, bản lĩnh hơn cái Giang Duy nhiều.”
“Không dựa hơi gia đình, một mình làm đến chức giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn quốc tế, mấy ai được như vậy?”
Rồi mẹ bắt đầu kể một tràng những gì nghe ngóng được về Nghiêm Tranh, cứ như thể muốn gả tôi luôn ngay ngày mai để còn kịp dằn mặt nhà họ Giang.
Nhưng tôi đi cùng Nghiêm Tranh đến đám cưới kia, thật ra không phải để làm trò dằn mặt như mẹ nghĩ.
Mà là… vì tôi có lý do chính đáng hơn thế.