Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Ta tỷ từng chắc mẩm rằng tam tỷ thích Cửu điện hạ, chỉ là bản thân tỷ không chịu nhận ra.
đến gặp lại tại Lâu Lan, tam tỷ cứng đầu chối bay.
lòng mà , trời Tây Lương có sập xuống, tam tỷ ta cũng sẽ dùng cái miệng đó để chống đỡ.
Cái con vịt chết bướng bỉnh mà cãi đôi với tỷ: “Nam nhân chẳng là trái cây sao? vài miếng là xong thôi.”
tỷ gào lên như sấm động: “Nhưng mà trái cây người xong đâu có phát sáng! Tỷ lại tỷ đi! Chói lòa đến mức ta sắp mù đó!”
Ta rụt đầu sau cây cột , len lén thò cái đầu nhỏ ra, mỹ nhân đội miện khoác bào kia, ánh lên như được bao phủ bởi lớp ngọc trai tinh tế, toàn thân lấp lánh, lại còn ánh hồng xen chút kim tuyến!
Ta liếm môi, tự hỏi rốt cuộc Cửu điện hạ có tu vi , chẳng lẽ là dạ minh châu thành tinh?
Hôn hai cái thôi mà người ta còn phát sáng như ?
Muốn nếm thử quá đi mất…
Nhưng ta lại liếc về phía tam tỷ, vô thức đưa sờ .
Tam tỷ ta từ trước đến nay luôn “động thủ không ồn ào”, từ bé tới lớn, mỗi đứa chúng ta đều từng được tỷ ban tặng một cái bạt tai công bằng.
Đúng chuẩn bạo quân.
Người ta ở cạnh vua như ở cạnh hổ, ở cạnh tam tỷ là như kề thuốc nổ.
Ta nghĩ, nếu ta dám hôn Cửu điện hạ , tỷ dám gãy chân ta ngay tại chỗ.
Cửu điện hạ bị tam tỷ để tâm như vậy, đúng là tổ tiên mười tám đời đều xui tận mạng.
Nhưng mà… hắn ta sự đẹp trai quá đi mất, sự rất muốn chọt một cái…
Hu hu hu hu… người thèm mà lại nhát… làm sao bây giờ? Cầu cứu online… gấp…
11
Đúng lúc ta đang ủ rũ đá mấy hòn sỏi nhỏ, thấy đời này chắc không có duyên nếm thử Cửu điện hạ .
bất chợt cảm thấy sau lưng như bị hai luồng ánh mắt nóng rực thiêu đốt.
Ta ngoảnh đầu lại, thấy một nam nhân đang lườm ta đầy bất mãn.
Lúc này ta mới ngơ ngác nhớ ra nam nhân đẹp nhà cũng có một người.
Tên này tuy thuộc dạng rực rỡ nóng bỏng, không giống kiểu dịu dàng ôn nhu như Cửu điện hạ, nhưng… ăn tạm cũng được.
Haiz…
Ta thở dài, vũng nước nhỏ dưới chân, không ngừng tự an ủi biết chấp nhận số phận: Ai mà được cả người béo lẫn người gầy? Có quả dưa ăn đỡ đã là may.
Trọc Châu tiến lại gần, mí mắt xinh đẹp cụp xuống thành một đường ngang, chu môi oán trách: “Cũng là con của cùng một mẫu thân, sao nàng hôn ta xong mà ta không phát sáng?”
Ta gãi gãi , rất chắc chắn đáp: “… phụ thân… không giống nhau.”
Mẫu hoàng muốn sinh được người nối ngôi đã nạp trăm loại nam nhân vào hậu .
Thân phụ của tam tỷ là người được sủng ái nhất.
Nghe các ma ma già kể lại, phụ thân tam tỷ yêu mẫu hoàng đến mức mỗi lần thị tẩm xong là toàn thân phát sáng.
Ta nghĩ đến phụ thân , người có mày liễu môi anh đào, thầm cảm thán ngoài việc để lại ba tỷ muội ta nhan sắc khuynh thành nhất Tây Lương trí tuệ đúng là chẳng có đóng góp mấy.
Trọc Châu rõ ràng không tin lời ta.
Ta bắt đầu cáu .
Cái loại được gọi là “phu quân” này sao lại lắm chuyện nhỉ?
Mấy nam nhân của ta xưa, ai nấy đều quỳ mà hầu, đến giờ ta chẳng phân biệt nổi ai là ai.
Còn tên này sao?
Ngày nào cũng kè kè cái mặt trước mặt ta, một ngày hỏi mười vạn câu, không trả lời là mè nheo tới bến.
Nhưng mà… lại chẳng thể .
Mắng… ta, ta… ta cũng mẹ nó… cãi không lại!
Ta tức đến nghiến răng, vươn người lên mặt hắn để lại một vòng dấu răng rõ mồn một.
12
Trước lễ sắc phong của ta, tam tỷ hỏi tình hình khiêu khích mối bất hòa giữa Trọc Châu Nam quốc tiến triển ra sao.
Ta không màng đến uy nghi của một Đại Phi, co người lại như mèo, chui rúc vào góc ghế: “Rất… rất tệ.”
Thận đại quân hoàn toàn không gần sắc, mà ta lại bị Trọc Châu bám chặt như sam.
Chỉ còn mấy ám vệ thích khách do ta mang đến là đã lặng lẽ trà trộn vào phủ đệ của vài trọng thần, chỉ đợi một câu lệnh của tỷ tỷ là sẽ hạ thủ diệt trừ bọn trụ cột triều đình Lâu Lan.
Tiến độ như vậy khiến tam tỷ hơi bất mãn.
Tỷ nhướng cặp mắt phượng cao vút, khí không cần lời.
Nhưng từ sau lấy phu quân, gan ta lớn hơn được một chút xíu, bèn quay lưng lại, vừa đối ngón vừa lầm bầm: “Nam quốc… hoàng tử ai… cũng chẳng gần… sắc… Tỷ không cũng… chẳng lấy được Cửu điện hạ… Ơ á á! Đau… đau quá…”
Tam tỷ nhéo hai ta, xách ta lên không chút nhân nhượng.
mắng như sấm dội: “Ai phép muội nhắc đến Cửu điện hạ mà không ngập ngừng? lại! Không cà lăm là không được!”
Ta: “???”
13
“Hu hu hu hu… ợ… hu hu hu hu…”
Ta tức đến phát khóc, khóc đến nấc.
Không chỉ tam tỷ kéo hai ta đến đau rát mà còn cái tên “phu quân” chẳng biết điều kia lại còn khen ta hôm nay hồng đẹp hơn thường ngày.
Còn bảo màu hồng đợt son mới này là rực rỡ!
là sao?
Rõ ràng là bị bóp đỏ lên, làm có thoa son chứ!
Trọc Châu cầm trứng gà chườm mặt ta, dịu giọng: “Thôi nào, ít ra còn đỡ hơn bị mà.”
Ta tiếp tục nấc nghẹn: “Nhưng… nhưng không giống nhau… Tam tỷ… rất ít ta…”
“Hử? nàng ngoan ngoãn hơn chăng?”
“… ta… chuyện… chậm… tỷ ta… chưa tới, đã mỏi …”
“Phì!” Trọc Châu bật cười.
Ta càng tức, giơ nắm đấm bé xíu xông lên, hắn tám nghìn dấu răng.
Đang chăm chú , đầu ta bỗng loé lên tia sáng, cảm thấy có đó không ổn.
Sao hắn biết Tây Lương chúng ta chuyên gia tặng bạt tai?
Lại còn kết luận rằng bị nhéo còn hơn bị tát?
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa…
Trọc Châu đã cợt nhả ôm lấy ta, : “Ái phi, nàng có muốn biết sao Thận đại quân không gần sắc không?”
Ta ngơ ngác gật đầu.
Hắn kéo dài giọng, ta mở to đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.
Trọc Châu khẽ cười hôn lên môi ta: “Bởi … hắn thích nam nhân.”
14
bị hắn ôm mặt hôn, mắt ta mở trừng trừng.
thuật lại tin này với tam tỷ, mắt ta tròn vo như cũ.
Tam tỷ đứng xa xa Thận đại quân Cửu điện hạ đang cùng đứng, mày nhíu chặt thành một cục.
“Hắn không thể nào… thích huynh đệ của chứ?”
Ta chớp mắt, ai? Ai là huynh đệ? Trọc Châu sao?
Hóa ra ta đại quân kia… từng “dùng chung” một nam nhân sao?
Cú sốc như sấm ngang tai khiến ta ngây người.
vô thức, đầu ta hiện lên một công thức tình yêu:
Thận đại quân thích huynh đệ → huynh đệ hắn lại thích ta → vậy chẳng Thận đại quân cũng… thích ta?
Tính kiểu ta cũng hoàn thành nhiệm vụ ly gián triều thần Lâu Lan chứ?
Nhưng ta không thích chia sẻ nam nhân với người đâu…
Một nỗi mất mát bỗng dâng lên lòng, lông mày ta nhăn lại còn sâu hơn cả tam tỷ.
Không vui, ta không thích tin này.
Tam tỷ phủi , sai thị vệ sau lưng: “Đi điện Nhiếp chính , bảo Đại Phi nhớ biểu tỷ, mời Nhược Cốc đến đây.”
Nhược Cốc là nhi độc nhất của Nhiếp chính , lại ưa cải nam trang, bá đạo không kém tam tỷ.
Dựa vào quyền của phụ thân, còn oách hơn cả công chúa, khiến đám tiểu muội bọn ta chịu không ít khổ sở.
Khó khăn lắm mới lấy phu quân thoát thân, mà tam tỷ lại muốn rước nàng ta đến.
Ta nhíu mày: “Muội… không… nhớ nàng .”
Tam tỷ liếc ta một cái: “ còn muốn giữ phu quân không?”
Ta lập tức rụt cổ, bắt đầu đối ngón , đôi mắt tròn long lanh đảo phía: “Muốn…”
Tam tỷ hừ lạnh: “Bẻ cong cũng được, bẻ thẳng cũng xong.
Thiên hạ này không có ai mà Nhược Cốc không bẻ được.”
Ta khẽ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, lập tức bị tam tỷ trừng mắt, ta ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Tam tỷ tâm phiền, chẳng muốn cái bộ mặt nịnh nọt của ta nữa, liền gọi tỷ: “Ta mặc kệ muội dùng cách , giết được Triệu Cẩn Hoài.”
Ta sửng sốt: “Tỷ… tỷ chẳng … thích Cửu điện hạ sao?”
Biểu cảm khó chịu trên mặt tỷ lúc này giống hệt ta, cái mùi ghen tuông kia, đúng là từ một hũ mà ra.
Thực ra chúng ta đều chẳng hiểu nổi.
Tam tỷ rõ ràng quan tâm đến Cửu điện hạ, nhưng ý định giết người kia còn kiên quyết hơn cả đá tảng.
Tam tỷ nét mặt lạnh lùng, trả lời dứt khoát: “Trên đời này, không nên có nam nhân nào khiến động lòng. Hắn không được phép sống.”
Ta tỷ cúi đầu, kính quỳ lạy.
Tỷ, lời tỷ … quả là không sai chút nào.
Không làm , đáng tiếc.