Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Mọi đều sang
Hắn cầm ly rượu mỉm nhàn nhạt giọng hờ hững:
“Tiện thể đến xin một chén rượu mừng
Xét đứa trẻ … cũng duyên với ”
Tiêu Hoài Chương chết tiệt
Sao ở cũng mặt ngươi thế hả
Ngươi là một vương gia chẳng chính sự nào để lo
Trước mấy năm thấy ngươi xuống Giang Nam thế mà năm nay tới lui như chợ
Ngươi rõ ràng ý đồ
Khách khứa xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ cảm thấy câu của ẩn ý sâu
Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng thể lộ nửa điểm sơ hở
Dù trong tiệc đa phần đều là thương nhân ai là kẻ ngốc
Ta đành làm bộ tươi mời nhập tiệc cũng chẳng khách sáo chút nào
Vừa xuống liền đưa lên một phần đại lễ
Tính đến thân phụ ruột cũng khó tặng nhiều đến
Bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng thì lo như lửa đốt
Tuy hai đứa nhỏ đã phủ màn lụa mỏng nhưng vẫn sợ Bảo Ca
Mà tên tiểu tử Bảo Ca đúng là nghịch tử chẳng hiểu lòng mẹ chút nào
Nó cứ Tiêu Hoài Chương chằm chằm bỗng nhe răng toe toét
Miệng phát tiếng “a a” vui vẻ giơ cánh tay mũm mĩm đòi bế
là… càng sợ cái gì thì nó càng đến
Ta cắn răng lén véo Bảo Ca một cái định cho nó để cớ bế
Kết quả nó chỉ mếu một chút …
Đồ nghịch tử đáng giận
Không còn cách nào khác đành… chuyển mục tiêu nhắm đến Bảo Muội
Tội nghiệp Bảo Muội thế mà phối hợp ăn ý òa lên một trận
Ta lập tức thuận thế bảo Tiểu Hồng bế cả hai đứa về hậu đường để dỗ dành
nghĩ nghĩ vẫn thấy yên tâm
Vì tìm đại một cái cớ dậy hậu đường
Sau đó lấy chút chu sa bôi loạn lên mặt Bảo Ca
Nếu sợ da trẻ con còn non nớt đã định hóa trang tập cho nó
Cũng may với đống chấm đỏ loang lổ đầy mặt thế …
cho dù là cha ruột của nó e rằng cũng chẳng nhận
Ta khẽ hả hê trong bụng
16
Ta yên tâm trở bàn tiệc
Không biết Tiêu Hoài Chương làm thế nào mà đổi chỗ với bên cạnh bây giờ sát ngay bên
Hắn thảnh thơi hạ giọng nhỏ:
“Ngươi xuống tay véo con cũng thật tàn nhẫn”
Ta tự thấy che đậy kín đáo ngờ vẫn
Ta gượng gạo đáp :
“Nơi đây đông trẻ con còn nhỏ sợ chúng nhiễm phong hàn
Chỉ mượn cớ để đưa chúng lui xuống nghỉ mà thôi”
Vì Tiêu Hoài Chương ngay cạnh cả bữa tiệc dám đụng món vịt hoa quế
Sợ chỉ cần một động tác sơ ý để bắt manh mối
Cũng may quanh bàn khách khứa việc tiếp đón ít một bữa cơm trôi qua cũng coi như tạm yên
Ta đích thân tiễn từng vị khách về
Chỉ điều — Tiêu Hoài Chương nhất quyết chịu rời
Hắn còn vẻ như chủ nhân bên cạnh chắp tay tiễn khách khiến trợn mắt một cái rõ dài
Ta chẳng buồn dây dưa hậu đường bế Bảo Ca Bảo Muội chuẩn trở về phủ
vẫn… theo sát phía
Mãi cho đến khi bước tới cửa chính nhấc chân định bước qua bậc cửa tay với định đóng cửa đúng lúc do vội nên lưng đau đưa tay đỡ eo
Hắn lập tức sải chân như tên bắn vượt qua ngưỡng cửa đỡ lấy
“A Phù nàng vất vả ”
Câu đó khiến nổi da gà thân
“Phì Bỏ cái móng chó của ngươi
Ai là A Phù
Làm bộ quen thân gì chứ
Chẳng lừa lấy tiền ”
“Ta lừa nàng lấy tiền” –
“Vậy ngươi định mưu sắc” – cố ý trêu chọc mong ngại quá mà rút lui
Không ngờ… đỏ mặt ngay tức khắc đến cả vành tai cũng đỏ rực
Hắn gật đầu nghiêm túc:
“Ừ”
Ta sững
Trên đời thật sự biết hổ đến mức thừa nhận thẳng thừng là sắc của khác
“A Phù biết là nàng”
“Đêm nàng gọi tên thể nhầm”
“Thời gian qua trở về Kinh thành xử lý một số việc xong là lập tức tìm nàng”
“Ta biết cái gì mà A Phù cả
Ngươi còn dám dây dưa sẽ báo quan” – nhướng mày đe dọa
Hắn mím môi :
“Khi nàng dối luôn nhướng mày như thế”
17
Đây lẽ là lần đầu tiên thấy nở một nụ chân thành với
Tựa như gió xuân lướt qua núi băng hòa tan thành một dòng nước ngọt chầm chậm thấm mảnh ruộng khô cằn
Tim khẽ khựng một chút
Rồi lập tức mắng trong bụng:
“Đồ đồ vật thuần hữu cơ bỏ
Cái loại cặn bã đó mà đáng mi ví von mỹ lệ đến thế ”
Hắn là tên vô tình vô nghĩa từng đưa hòa ly thư ngay khi rời trại cướp đó
cũng biết rõ giờ chối nữa thì cũng vô ích
Vì dứt khoát thẳng:
“Cho dù là Triệu Phù thì
Chúng … đã còn quan hệ gì nữa ”
“Thế… đứa trẻ tính là quan hệ ”
“Nói vớ vẩn
Đứa trẻ thì liên quan gì đến ngươi
Ta cũng chẳng thanh bạch gì
Ta từng ở trong trại cướp đấy”
Hắn khẽ:
“Trại chủ chẳng qua là một… thái giám
Nàng còn thể ‘ thanh bạch’ đến ”
Ta giật :
“Cái gì Thái giám cao to vạm vỡ như chẳng giống chút nào”
Khuôn mặt Tiêu Hoài Chương chợt tối sầm :
“Hắn cao hơn bản vương To hơn bản vương Uy hơn bản vương Hay mạnh hơn bản vương”
“Ngươi so cái gì chứ” – hừ lạnh thèm nể mặt
trong lòng vẫn khỏi chấn động
Thảo nào hôm đó giọng của tên trại chủ cứ the thé lạ kỳ thì là… thái giám thật
Còn cố tình nhằm Tiêu Hoài Chương mà bày trò
Tiêu Hoài Chương cúi xuống kề sát tai giọng khẽ khàng nhưng đầy ma lực:
“A Phù
Đừng khác nữa
Nàng cao to uy mạnh đến … cũng thể làm ”
Ta tức giận quát lên:
“Đừng mấy lời bẩn thỉu mặt
Muốn thì mà với Triệu Búa Tạ của ngươi ”
Lần đến lượt ngây
“Triệu Búa Tạ là ai Ta với làm gì”
“Còn giả vờ nữa Triệu Uyển Nhi chẳng bạch nguyệt quang mà ngươi yêu mà ”
“Người nào Triệu Uyển Nhi á Đó là… của ”
“Phì Ai khen là chứ
Nào là lông tóc mượt mà dáng uyển chuyển thiên hạ khó tìm giống lời của một đàn ông với… ”
Hắn cau mày suy nghĩ bất chợt phá lên
“Ta khen Triệu Uyển Nhi mà là con ngựa nàng tìm giúp
Nàng vẫn luôn một con thiên lý mã đó
Bắc Cương nổi tiếng giống ngựa quý nhờ Uyển Nhi tìm giúp một con cho nàng
A Phù… chẳng lẽ nàng đang ghen”
Ta lập tức mặt cao giọng:
“Ghen Ta thèm
Ngươi mà để mắt đến khác thì trong mắt ngươi cũng chẳng đáng một đồng
Ngươi đừng mà ngụy biện nữa
Đêm Thượng Nguyên ngươi bỏ rơi cùng nàng xem pháo hoa thế cũng gọi là ”
“Đêm Thượng Nguyên” – nhíu mày nghĩ ngợi một hồi như bừng tỉnh
“Đêm Thượng Nguyên hôm đó là vì ở Bắc Cương gián điệp của địch quốc lén thành
Nàng đóng quân tại đó nên hai chúng cùng phối hợp bày mưu bắt
Đừng quên khi vẫn còn là Thượng thư Bộ Binh”
“Ta cho nàng là sợ nàng thương”
Ta khựng
“Lúc là Thượng thư Bộ Binh Vậy… giờ nữa ”
“Ừ Không còn là nữa ”
“Vì ”
“Bởi mà bản vương yêu… đang ở Giang Nam”
Lông mi khẽ run tựa như một sợi lông vũ mềm mại khẽ phẩy qua trái tim
“Ngươi… về kinh giao binh quyền ”
“Ừ Chỉ như chúng mới an
Hiện tại còn chút thực quyền nào
Nàng… đừng bỏ ”
Hắn thì thầm giọng khẽ như gió thở
Tim khẽ rung động
Hắn bước gần thử vươn tay ôm lấy
Vòng tay càng lúc càng siết chặt như thể đem hòa tan tận xương cốt
Ta dùng sức đẩy nhưng thoát
Rồi cảm nhận — vai áo đã ươn ướt
Giọng lộ chút nghẹn ngào:
“A Phù… nàng đừng thích khác nữa
Nếu thực sự vẫn quên thì… chỉ cần thỉnh thoảng liếc một cái thôi là đủ ”