Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Chủ nhân của tôi – Lê Đình là một con .
Cao gần 5 mét, toàn thân lông trắng mịn không một vết bẩn.
Đôi mắt cô ấy màu lam băng, cực kỳ đẹp.
Nhưng cô ấy… không thấy đường.
Quản gia – A Minh là một con đen, suốt ngày mặt lạnh, miệng thì chua như giấm, nói câu nào cũng như đang chọc ghẹo người ta, cực kỳ khó ưa.
—
Tối hôm , tôi được “vinh hạnh” dùng bữa tiểu thư.
Lê Đình ngồi nhã nhặn thưởng thức từng miếng cá sống tươi rói, còn tôi thì…ngồi trước một con cá sống to tướng còn nguyên m.á.u me, chưa bỏ nội tạng, trợn mắt há mồm.
Gớm ch.ế.c được.
Cô ấy nhanh chóng nhận ra tôi không ăn, liền nghiêng đầu hỏi bằng giọng hết sức dịu dàng:”Không hợp khẩu vị à, tiểu nhân loại dễ thương?”
Tôi nhảy lên lòng cô ấy, vung tay múa chân, líu ríu liên tục:”Tôi muốn ăn đồ nướng! NƯỚNG! có LỬA! Tốt nhất rắc thêm muối!”
nói múa múa làm hiệu lửa cháy bùng bùng, rồi giả vờ rắc muối.
Nhưng mà cô ấy không thấy, lại không hiểu tiếng tôi, nên việc truyền đạt giống như chơi game đoán chữ cấp khó.
Người hầu A tôi làm động tác, đập trán cái bộp, hô to: “A! Nó muốn ăn… đất!”
Người hầu B ra vẻ uyên bác, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đời nào là đất. Tôi biết rồi, chắc chắn là…”
Tôi mừng thầm, cuối cũng có người hiểu rồi.
Một lát sau, người hầu B khệ nệ bê lên…
Một chậu giun.
…
Hình như… động tác ngọn lửa của tôi như giun đang bò?
Tôi muốn ch.ế.c.
May mà A Minh bĩu môi, cuối cũng chịu ra tay, mang lên một con cá nướng vàng ruộm, thơm ngào ngạt, đúng chuẩn người trần gian.
Tôi suýt nữa òa khóc.
Miệng độc thì độc, chứ não vẫn dùng được.
Tôi đói gần ch.ế.c, định xông tới thì, ngoài cửa vang lên tiếng hô hoán:”Lão phu nhân về rồi!”
“Nhanh dọn bữa tối!”
“Lão phu nhân thích ăn nội tạng nhất!”
“ còn sóng sánh m.á.u tươi đấy, mau lên!!!”
Bọn người hầu nháo nhào chạy loạn, nhưng vẫn cực kỳ chuyên nghiệp.
Tôi cứng đờ.
đầu chỉ vang vọng lại lời cảnh báo của Xương :
[Bà ngoại của cô ấy cực kỳ khó tính, đừng bao giờ chọc giận bà.
Nếu không… xé thành từng mảnh .]
Tôi: nuốt không nổi miếng nào luôn.
9
“Hắt xì!”
“Ta hình như ngửi thấy mùi con người.”
Giọng nói vang lên ngay cửa, một bóng đen khổng lồ từ từ bao phủ căn phòng.
Bà của Lê Đình là một con già lọm khọm, chống gậy bước . Dáng bà lưng còng, chân tập tễnh, khuôn mặt nhăn nheo đến nỗi da thịt như sắp rớt xuống sàn, nhưng ánh mắt thì sắc lẹm, đầy nguy hiểm.
Sự xuất hiện của bà khiến căn chìm im lặng. Ngay quản gia thường ngày hay đùa dai cũng lập tức nín thở, đứng thẳng lưng, không dám hó hé.
Tôi ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ, bà ấy chống gậy chậm rãi tiến lại gần mình. So với thân hình cao lớn và khí thế đáng sợ ấy, tôi thấy mình nhỏ đến mức không chống đỡ nổi.
Lê Đình vội ôm lấy tôi, che kín trước ngực, giọng dỗi hờn: “Bà ơi, đây là báu vật của , không được ăn đâu!”
Bà già dậm gậy xuống đất, ánh mắt nghiêm nghị:”Đứa nhỏ ngốc, sao bà lại ăn thứ bẩn thỉu này chứ.”
“Loài người gian xảo, bỉ ổi, đáng ghê tởm! Hắt xì—”
“Huống chi bà còn dị ứng với lông người!”
“ này không nuôi thứ bẩn vậy được, đem nó bán sang Thành .”
Ngay lập tức, đôi mắt của Lê Đình ngân ngấn nước: “ Thành toàn quái dữ dằn, họ xé xác con mất!”
“Bà ơi, làm ơn mà! Cho giữ con lại nhé, hứa không để con làm phiền bà đâu.”
Lê Đình sắp khóc, ánh mắt bà già cuối cũng dịu lại, khẽ thở dài: “Thôi được rồi… bà vậy.”
“Nhưng nếu con người này dám giở trò gây rắc rối, bà nhất định xé xác nó!”
Bà nói nhe hàm răng sắc như dao, từng chiếc trắng nhởn ẩn hiện bóng tối.
Bà nói không cho tôi “giở trò”.
Nhưng tôi thì không làm một “thú cưng ngoan ngoãn”.
Hệ thống nói, muốn khôi phục pháp lực, tôi tìm và ăn đủ quả khí.
Và quả đầu tiên, chính là Nguyệt Tích Thảo mọc trên vách đá Hắc Mộc Nhai, do Thần Ẩn mách nước từ trước.
10
Đêm khuya.
Nhân lúc tất quái say giấc, tôi lặng lẽ chui khỏi chăn ấm của Lê Đình, kéo theo váy ngủ mà lao .
Chạy! Chạy! Chạy…
Rồi… tôi lạc đường.
Dinh thự Lê Đình quá lớn, lối quanh co như mê cung, tôi càng chạy càng thấy sai hướng.
Chạy một hồi, tôi chẳng biết đâu, chỉ biết bốn phía đều mơ hồ, tăm tối.
Một lúc sau, tôi nhận ra: đây chính là chỗ ở của bà lão.
Tiếng trò chuyện khe khẽ vang lên từ khu vườn phía trước.
Một giọng nam the thé, có phần trẻ tuổi: “Đêm qua ta ăn nửa con người, mùi vị không tệ.”
“Bà không thử sao, Lão phu nhân?”
Giọng bà lạnh băng:”Ta hợp tác với các người vì ghét loài người, không vì muốn ăn.”
Nam bật cười:”Cứng đầu thật.”
“ quái bây giờ, hoặc là coi người như mỹ vị, hoặc xem như thú cưng. Còn bà thì chỉ đơn thuần là ghê tởm, hiếm thấy thật.”
“À , đôi mắt của tiểu thư bà, hình như là con người hại mù đúng không?”
Bà nghiến răng: “Cái con nhóc , sớm quên mất chuyện hồi nhỏ rồi.”
“Vậy mà giờ còn nằng nặc đòi nuôi con người!”
Rồi bà gằn từng chữ: “Thôi không nói nữa.”
“Hiện tại, Đông Thành có tất 12 con người.”
“Nửa tháng nữa, ta mở tiệc cá tươi.”
“Lúc , chủ nhân của 11 con người còn lại tới dự tiệc. Khi họ vắng , ngươi lén đột nhập, mang đám người ấy về Thành .”
“Muốn nấu, chiên, hấp, nướng, ngâm rượu thì tùy các người,ta không can thiệp.”
Nam chậc lưỡi: “Sao chỉ có 11? Còn một đứa nữa đâu?”
Lão phu nhân bật cười , đầy hiểm độc.
Mây trôi che khuất mặt trăng.
Giữa bóng tối dày đặc, dù không thấy nhưng tôi vẫn có “cảm nhận” được, bà ấy đang nhe hàm răng dày đặc, trắng toát…
Giọng nói lại vang lên: “Còn một đứa nữa? Không đang lén trộm đấy chứ?”
Toàn thân tôi như có luồng điện chạy dọc sống lưng, gai ốc dựng đứng lên.
Tôi đang định quay đầu bỏ chạy thì bất ngờ một thứ mềm mềm, lông xù túm lấy, là một bàn chân! Một cái móng vuốt đầy lông móc tôi lên!
Tôi thầm hét to đầu: Xong đời rồi.
Nhưng chưa kịp giãy giụa, tôi thấy tiếng “suỵt” khe khẽ tai.
Là cô ấy – Lê Đình.
Cô ấy nhét tôi chiếc áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình, êm ái đến mức suýt khiến tôi buông lỏng cảnh giác. Nhưng rõ ràng cô ấy đang run.
Tôi chỉ cô ấy làm bộ ngáp dài, quay về phía bà lão bước ra khỏi sân, nói với giọng buông lơi: “Bà ơi, sao bà còn chưa ngủ thế?”
Tôi cô ấy nhét ngực, không thấy ngoài, nhưng có cảm nhận được rõ ràng, mồ hôi lạnh đang túa ra từ người cô ấy.
Dù giọng cô ấy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cơ thì cứng đờ như một con đang dồn góc tường.
Lão phu nhân họ Lê – một con già với ánh mắt sắc như d.a.o lên tiếng, ngạc nhiên lẫn bất mãn: “Sao lại là ? Khuya thế này không ngủ còn chạy sang đây làm ?”
Lê Đình rụt rè đáp: “ gặp ác mộng… mơ thấy bà bệnh, nên lo lắng chạy đến xem…”
Lão kia thoáng chột dạ, giọng nói dịu lại vài phần: “Ngốc à, bà còn khỏe lắm. Đừng nói là bệnh, đến đánh nhau với con nữ Xướng Cơ ở Thành bà cũng thắng!”
Cứ thế, cô ấy thoát nạn.
Sau vài câu nói qua loa, bà lão sai người đưa cô ấy về phòng nghỉ.
Về tới phòng, Lê Đình bảo hết người hầu lui ra rồi lôi tôi ra khỏi áo.
Tối hôm ấy, tôi nằm gối cô ấy, ôm lấy cánh tay mềm mại đầy lông của cô ấy, nhau thiếp hơi thở dịu dàng.
Mà thật ra tôi có ngủ được đâu.
Trên màn hình livestream, khán giả vẫn bàn tán rôm rả:
[Đông Thành còn 12 người chơi, Thành chỉ còn 7.]
[Ch.ế.c sạch 31 người, đều là người Thành. ]
[Đúng là thảm, Thành đen đủi thật sự]
[Nhưng Tiểu Bạch Hoa cũng đâu dễ , ai mà ngờ bà lão kia lại bắt tay với Thành. nãy suýt ch.ế.c rồi còn ! ]
[May mà né được kiếp nạn, hồi hộp phát khiếp! ]
[Các người tưởng thật sự thoát rồi à? Bà lão chỉ đang vờ vịt với gái thôi! ]
[Đúng vậy! Bà ta biết rõ người lén chính là Tiểu Bạch Hoa! Nhất định tính sổ sau! ]
[Á? Mọi người nói làm tôi lại thấy sợ rồi nè. ]
[ cưng cẩn thận nha! ]
Trời bắt đầu sáng dần.
Đêm nay thì không kịp nữa rồi.
Nhưng đêm mai, tôi nhất định lấy được Nguyệt Tích Thảo!
Chỉ cần nuốt nó, tôi khôi phục được phần nào pháp thuật.
Có pháp thuật, tôi có bảo vệ chính mình.