Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ai ngờ, vì mỗi ngày Thời Tích Niên mang số tiền như mẹ anh yêu cầu, được mấy hôm, mẹ anh lại ́ đáng hơn. Mỗi ngày từ 20 tệ tăng lên 30 tệ, nếu không có thì không cho ăn cơm, phải ngoài quỳ.
Tôi không biết chuyện này.
Vẫn là khi trước tết, mẹ tôi gói sủi cảo bảo tôi lén mang cho Thời Tích Niên, sợ anh ăn không đủ no.
Ngày giao thừa, trời đổ tuyết rất lớn, đường trơn trượt, mẹ tôi quyết ̣nh cùng tôi.
ngoài, tuyết đã rơi đến mắt cá chân, gió như d.a.o thổi mặt đau ́t, nhưng tôi mặc áo lông rất dày nên không cảm thấy lạnh.
Tôi nghĩ rằng mấy ngày ăn tết sẽ không gặp được Thời Tích Niên nên nhân lúc giao thừa có thể nói với anh một chúc mừng năm mới. Tôi nghĩ vậy nên rất vui vẻ, ngoài miệng nở nụ cười tươi. Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng yếu ớt kia quỳ gối đống tuyết, chớp mắt cứng đờ.
Anh giống như cây liễu, dường như một giây sau sẽ bị gió thổi đổ. Người quỳ gối tuyết kia chính là Thời Tích Niên.
Nửa người trên của anh mặc áo len mỏng ́ch nát, không biết anh đã quỳ ở đây bao lâu. Thân thể lung lay sắp đổ không biết khi nào sẽ đổ ập xuống.
Đầu tiên tôi ném túi sủi cảo tay, nhanh chóng chạy về phía anh.
Vào giây phút anh sắp ngã vào tuyết, tôi ôm chặt anh vào lòng.
Lần này tôi đỡ được anh.
“Thời Tích Niên!”
“Thời Tích Niên!”
Tôi liên tục gọi tên anh, trên gương mặt anh ́i nhợt gần như suốt. Trên lông mi đọng sương, cả người liên tục run lên, thậm chí có thể nói là co giật, miệng liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Anh đang nói xin lỗi với ai?
Nói xin lỗi mẹ ruột phạt anh quỳ ngoài trời vào cuối đông lạnh lẽo à?
Mẹ tôi đưa Thời Tích Niên bệnh viện, bác sĩ nói nếu muộn một chút nữa thì có lẽ sẽ chết rét.
Thời Tích Niên hôn mê một ngày, sốt cao không hạ, thậm chí suýt chút nữa đã vào phòng ICU. Mẹ tôi liên lạc với mẹ của Thời Tích Niên, khi gọi điện thoại đến, phía người nhận mang theo tiếng thở dốc. Mẹ tôi đỏ mặt, cũng có thể vì tức giận.
“Cuối năm, vứt đứa nhỏ ở ngoài, còn bà ăn chơi đàng điếm. Đây không phải chuyện người mẹ có thể làm , bà là súc sinh!”
Mẹ luôn dịu dàng không kìm được mắng mấy .
Khi Thời Tích Niên tỉnh lại, ý thức không rõ ̀ng lắm, nhưng thấy mình ở bệnh viện thì khẽ nói xin lỗi. Anh muốn ngồi dậy đứng lên rời .
Bởi vì anh không có tiền.
Vành mắt của tôi chua xót, còn rơi nước mắt thì mẹ tôi đã ngồi không yên. Bà kéo tay nhỏ của Thời Tích Niên: “Trở về làm gì! Ở đây chữa bệnh , có chú dì ở đây, không cần cháu gánh chịu tiền thuốc men.”
“Cháu còn nhỏ, có vài việc không cần cháu quan tâm, ngoan nào.”
này khiến Thời Tích Niên ngây ngốc.
Có lẽ từ khi anh được sinh thì không ai nói cho anh biết anh là trẻ con, những chuyện này không cần phải lo lắng. Anh từng nghe cho nên cảm thấy rất lạ lẫm. Song, sau khi ngẩn người, anh lại rưng rưng nước mắt.
Tôi lặng lẽ đến gần Thời Tích Niên, lao đến ôm anh khi anh rơi giọt nước mắt đầu tiên.
Lúc trên người anh đầy vết thương anh từng khóc, lúc đói bụng cũng không khóc, khi bị đuổi khỏi nhà cũng không khóc. Mà lúc này, Thời Tích Niên không chịu được.
trí nhớ của tôi, chỉ thấy anh khóc hai lần, một lần là khi anh không do dự mà nhảy lầu, lần hai là bây giờ.
Cho dù khóc, Thời Tích Niên cũng không dám khóc ́ lớn tiếng, sợ làm phiền người khác. Anh vừa vùi đầu vào vai tôi vừa nức nở.
“Thời Tích Niên, sau này cậu có tớ rồi. Tớ sẽ ở cạnh cậu, sẽ luôn ở cạnh cậu.”
Tôi thường nói này với anh, muốn anh khắc sâu này vào đầu.
Muốn anh vì tôi yêu thế gian này thêm lần nữa.
Ai biết được tôi đau lòng gần chết, không chịu nổi người yêu khóc trước mặt mình. Giờ phút này, tôi hận mẹ của anh.
Thời Tích Niên khóc mệt, tinh thần không ổn ̣nh, ngủ mê man.
Mà tôi muốn làm một chuyện lớn…
Tôi không muốn để mẹ anh chết đơn giản như vậy, vậy thì tốt cho bà ́ rồi. Tôi biết bây giờ bà đang lại với một người có gia ̀nh, làm kẻ thứ ba. Tôi dùng cách viết thư nói chuyện này cho vợ của người đàn ông đó.
Người kia vô cùng cứng rắn, đương nhiên sẽ không bỏ cho mẹ của Thời Tích Niên.
Kết ̉ không ngoài dự đoán, mẹ của Thời Tích Niên bị đánh một trận, mũi bầm dập, khập khiễng, còn bị gãy mấy xương sườn. Kiếp trước, những vết thương này đều xuất hiện trên người Thời Tích Niên.
Mẹ của anh bị đánh một trận tơi bời như thế, bệnh hiểm nghèo ̀i phát, bị đưa vào phòng cấp cấp.
Chỉ tội nghiệp Thời Tích Niên, đang bị sốt cao còn phải đứng ngoài cửa chờ mẹ mình.
Cuối cùng cũng hiểu được một nói, người tốt sống không lâu, người xấu sống dai. Mẹ của Thời Tích Niên lại vượt được.
Anh ngồi giường bệnh, mà người phụ nữ vừa tỉnh lại nhanh chóng dùng d.a.o đ.â.m về phía anh. Thời Tích Niên bị bệnh nặng khỏi, vốn không phản ứng kịp. Cũng may tôi kéo anh một cái, khó khăn lắm mới tránh được.
“Thứ ́c rưởi! Khốn nạn! Phí công tao m.a.n.g t.h.a.i mười tháng mới sinh mày, nếu không vì mày thì tao đã sống ung dung rồi! Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày đồ khốn này!”
Giọng nói của bà khàn khàn, gào thét, giống như ác quỷ vô cùng xấu xí!