Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không do dự ngăn trước mặt Thời Tích Niên: “Bà mau ngậm miệng đi! Bà ăn phân mơ à? Miệng thối như thế.”
“Thảo nào bà lại làm nghề bị người ta mắng chửi, đúng là làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ, muốn mình bà hưởng chuyện tốt thôi à?”
“Bà nghĩ Tích Niên muốn có người mẹ như bà à? Nếu như anh ấy có thể lựa chọn thì không biết bà bị vứt bỏ bao nhiêu lần rồi.”
“Đứa con bà không muốn là báu vật của nhà chúng tôi đó!”
“Tôi nói cho bà biết, từ hôm nay Tích Niên nhà chúng tôi không cần bà nữa!”
Tôi dừng lại, chớp mắt cảm tháy thoải mái hơn, những lời này tôi đã muốn nói xem nhật ký của anh ở kiếp trước. Nếu không phải bây giờ thân xác là một cô bé chín tuổi thì tôi đã mắng ghê gớm hơn bây giờ.
“Mày… Mày là ai! Chuyện nhà bọn tao, mày lấy tư cách gì quản?” Bà ta che miệng, giống như không thở nổi, ung thư vú, không thể tức giận được. Song, tôi không muốn cho bà ta sống, nhất định bà ta phải chết. Mà những điều này có đáng gì so với đau đớn không nguôi mà bà ta gây cho Thời Tích Niên?
Tôi không quan tâm đến bà ta, quay người dẫn Thời Tích Niên rời đi.
Sau đó, Thời Tích Niên từng đến thăm bà ta, nhưng bà ta đã bất tỉnh, không gây được tổn thương cho anh. Chưa được mấy ngày bà ta chết rồi.
*
Thời Tích Niên lúc nhỏ lấy được chút tiền, giúp mẹ mình hỏa táng, an táng.
Người đời luôn khắt khe, khắt khe với anh, mà anh vẫn mang tấm lòng sáng đối mặt với người đời.
Vì mình từng ướt mưa nên muốn che dù cho người khác, nhưng ở kiếp rước mọi người đẩy anh vào chỗ chết như thế? Tại anh chỉ còn một cây dù cũng xé nát?
Thời Tích Niên không có người giám hộ, tao bảo bố mẹ nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ, đừng để Tích Niên đi vào cô nhi viện. Ngày hôm sau, dẫn Thời Tích Niên làm hết thủ tục. Từ đó về sau, Thời Tích Niên có một ngôi nhà ấm áp yêu thương anh.
ngôi nhà đó có tôi.
“Sau này Tích Niên là anh của con.” Trên mặt mẹ tôi nở nụ cười hạnh phúc dạt dào.
Bà không cần phải chịu đau đớn mà lại có một cậu con trai, điều này khiến bà vô cùng vui vẻ.
Tôi lại nhìn bố tôi, ông cũng vui đến mức khóe miệng cong đến lỗ tai.
Tôi không trả lời câu này.
Ai cần anh trai chứ, tôi cần chồng.
Chồng nuôi từ bé, bọn họ không hiểu được!
Nhưng tôi không thả lỏng, vì kẻ cầm đầu gây tổn thương cho Thời Tích Niên vào kiếp trước vẫn chưa xuất hiện. Đó là thầy Trần .
Thời Tích Niên quá tốt, càng tiếp xúc với anh càng cảm thấy anh tốt, dịu dàng tận xương cốt. Mà kiếp này, người dịu dàng thế này thuộc về tôi.
ở trung học, Thời Tích Niên phát triển trông càng tuấn tú, gương mặt giống như tác phẩm điêu khắc. Nhất là đôi mắt kia, sáng như trời, cười lên cong thành hình mặt trăng. Chàng trai của tôi tỏa sáng trường, không ai chú ý đến những chuyện xảy với anh còn bé, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Tôi sợ chuyện năm đó sẽ xảy lần nữa, cho nên để Thời Tích Niên học tán thủ.
Kết quả anh như ngọn cỏ được bón phân, tưới nước, vóc dáng cao ́o, còn cao hơn cấp ba ở kiếp trước.
Việc này cũng nhờ tôi mỗi tối lại cho anh uống một chai sữa bò nên mới được như vậy…
Tôi nhìn Thời Tích Niên ở bên cạnh, cảm giác vô cùng thành tựu.
Mà mặt khác, tôi cảm thấy sự chiếm hữu của Thời Tích Niên đối với tôi càng lúc càng rõ ̀ng.
Anh sẽ không để tôi ở một mình với những thanh niên khác, lúc nào cũng muốn ở cạnh tôi, chuyện này từ tiểu học đến bây giờ chưa từng thay đổi.
Lần nào hai chúng tôi cũng ngồi cùng bàn.
Ban đầu tôi cảm thấy rất lạ.
Kết quả có hôm tôi đến văn phòng của giáo chuẩn bị giao bài tập, lúc vô tình nghe giáo nói chuyện đổi chỗ, lại nghe Thời Tích Niên nói với giọng khàn khàn: “Thầy, em bị bệnh, người ngồi cạnh em chỉ có thể là Khương Thính, không thì em sẽ thở không được, em sẽ khó chịu.”
Thật lâu sau giáo không nói gì, còn tôi cảm thấy rất cạn lời.
đồ ngốc Thời Tích Niên này lại nói mình như vậy chứ?
Như vậy chẳng phải khiến hình tượng của anh sụp đổ mắt giáo rồi à?
Kết quả là tôi lo lắng nhiều rồi, giáo vẫn đối xử đặc biệt với Thời Tích Niên.
Dù học sinh ba tốt vừa giỏi lại vừa hiểu chuyện tìm ở đâu chứ.
Mối quan hệ của anh dần tốt lên, dường như những chuyện không vui kia chỉ dừng lại ở kiếp trước. Dù vì đề phòng chuyện giáo kia gặp được Thời Tích Niên, tôi cố ý chọn trường cấp hai khác trước.
Kết quả chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy .
*
Trần chuyển trường, đi đến lớp chúng tôi làm giáo dạy môn hóa…
Chỉ vì lúc đi về nhà, Trần nhìn thoáng qua, mà gương mặt của Thời Tích Niên quá đẹp khiến gã ta vừa nhìn đã không quên được.
Vậy nên gã ta thà vứt bỏ công việc cũng muốn đế đây giày vò Thời Tích Niên.
Ánh mắt của gã quá rõ ̀ng khiến tôi buồn nôn.
Tôi không kìm được muốn nôn, lại nhớ đến những chuyện Trần làm với Thời Tích Niên, tôi lại sinh phản ứng. nhìn gương mặt của Trần , cảm giác muốn nôn mãnh liệt hơn.
“Em rồi? Thính Thính.”
Thời Tích Niên ở bên cạnh nhìn tôi với vẻ lo lắng, mặt tôi trắng bệch còn liên tục ợ.
Anh đặt giấy bút tay xuống, cẩn thận vuốt lưng cho tôi. Mà ánh mắt tôi nhìn Trần vẫn luôn mang theo vẻ oán hận.
Thời Tích Niên không biết vì tôi lại nhìn giáo với thái độ như thế, nhưng đối với người tôi không thích, anh cũng vô thức chán ghét.