Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cho nên Trần Khoa ngăn chúng tôi lại vào lúc tan học, Thời Tích Niên cản tôi sau lưng theo bản năng.
Trên mặt Trần Khoa nở nụ cười hèn mọn.
Mà lúc này, tôi và Thời Tích Niên đang ở ngõ…
Vì hôm nay chúng tôi tan học lớp tự học buổi tối đã hơn chín giờ, trên đường không còn bao nhiêu người. Mà có lẽ Trần Khoa cũng nhắm vào điều này.
Gã không nhịn được nữa.
Đối với Trần Khoa mà nói, Thời Tích Niên là con mồi mắt sói.
“Thời Tích Niên, mục tiêu của tôi chỉ có mình , tôi có thể thả nó đi, mà thì ngoan ngoãn theo tôi đi.”
Trần Khoa đe dọa nói.
Thời Tích Niên nghe vậy híp mắt lại, anh nhìn tôi ở bên cạnh, không do dự mà gật đầu: “Ừm.”
Tôi tức giận quát: “Có phải anh bị ngốc không, anh có biết gã ta muốn làm gì không? Vậy mà anh còn chịu đi cùng gã. Không được, Trần Khoa, tôi nói cho ông biết, chỉ cần ông dám bước trước một bước thì tôi sẽ báo cảnh sát.
“Báo cảnh sát à, con mẹ nó mày dám báo cảnh sát?” Giống như câu nói kia đã chọc giận gã. gã giơ tay muốn hất điện thoại tay tôi.
Kết quả lại bị Thời Tích Niên đánh một đấm buộc phải lùi lại, anh tay nhanh chóng, không hề dây dưa: “Ai bảo ông dám giơ tay bẩn thỉu đụng ấy!” Giọng nói của Thời Tích Niên vô cùng lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói chuyện với giọng điệu như thế.
Kết quả xảy không thể ngăn cản được.
Dường như Trần Khoa phát điên rút một con d.a.o găm , quơ qua quơ lại. Gương mặt gã hung ác, lớn tiếng quát mắng: “Tao chỉ muốn mày! Thời Tích Niên, ai bảo mày trông giống gái điếm như thế! Khiến tao cảm thấy hứng thú, mày phải chịu trách nhiệm. Thế nào, nếu mày không muốn thì giao Khương Thính cho tao cũng được. Tao chịu thiệt một chút…”
Gã còn chưa nói xong, Thời Tích Niên đỏ mắt, nghiến răng, quát to: “Câm miệng!”
Vật lộn mấy lần, con d.a.o kia lại nằm tay của Thời Tích Niên.
́ thế của anh chèn ép gã.
Tiếng xoạt vang …
Đây là tiếng d.a.o đ.â.m vào da thịt.
*
Mọi chuyện xảy quá nhanh, thậm chí tôi còn không phản ứng kịp. tôi hoàn hồn lại, thân thể hai người dính chặt nhau đêm tối, máu tươi rơi xuống đất tí tách.
Vào giây phút này, dường như trái tim tôi như đang ngừng đập. Tôi như ngừng thở, thậm chí không cất lời.
Cả người tôi như bị rút hết sức lực: “Tích… Tích Niên…”
Tôi khẽ gọi tên anh, đến tôi nhìn thấy thân thể Thời Tích Niên lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tôi như thoát khỏi giam cầm, nhanh chóng chạy về phía anh.
“Tích Niên!” Giọng nói của tôi run rẩy, sợ hãi, tôi sợ rằng mình trùng sinh cũng không thể thay đổi kết cục. Tôi sợ Thời Tích Niên sẽ ngã xuống trước mặt tôi lần thứ hai.
Tôi nhìn tay anh đầy máu tươi.
Thời Tích Niên hoảng loạn, tôi kiểm tra thân thể của anh xong mới phát hiện con d.a.o kia cắm vào bụng của Trần Khoa, người bị thương không phải Thời Tích Niên.
Cuối cùng nỗi lo lắng cũng tan biến, tôi thở dài một hơi.
Mà Thời Tích Niên lại đang sợ hãi, anh tục lùi lại giống như thỏ trắng bị hoảng sợ, nhìn tay mình dính đầy máu, tục nói: “Anh… Anh giết người rồi… Làm sao đây… Anh giết người, Thính Thính…”
Anh nghẹn ngào, sự sợ hãi bao trùm lấy anh, thậm chí anh không dám dùng tay dính máu chạm vào tôi.
Ta không quan tâm những chuyện này, chỉ cần người bị thương không phải Thời Tích Niên thì tôi không sợ gì cả. Tôi không do dự đi ôm thân thể đang run rẩy của anh, qua khe hở tôi nhìn thoáng qua Trần Khoa nằm trên đất hấp hối.
Hơi lạnh lan từ gót chân, gã chết không có gì đáng tiếc.
“Đừng sợ, đừng sợ, Tích Niên, ở đây, cho dù xảy chuyện gì vẫn ở cạnh anh. Đừng sợ… Không sao, không sao.”
Tôi tục an ủi anh, một tay khác lấy điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát đến đây rất nhanh, dẫn toàn bộ chúng tôi đến đồn cảnh sát.
Từ đến cuối, Thời Tích Niên không nói gì, anh im lặng cúi đầu. Tôi ở cạnh anh, tục nắm tay anh, cảnh sát hỏi gì tôi trả lời cái đó, cuối cùng đưa video mới quay được cho cảnh sát.
Cảnh sát nghe được câu nói bẩn thỉu mà Trần Khoa nói, bọn họ đều nhíu mày.
Mà bố mẹ tôi cũng nhanh chóng chạy đến đây.
Thời Tích Niên không dám nhìn bọn họ, lúc này trên người anh dính đầy máu, rất bẩn.
Dù ban đầu tôi đã lấy khăn mặt lau cho anh nhưng vẫn không có tác dụng gì, vết máu lau không sạch được…”
Thân thể Thời Tích Niên tục run rẩy.
Mẹ tôi lấy quần áo sạch sẽ của anh trùm cho anh, anh giật mình mới chậm ̃i ngẩng đầu , sau đó nói với giọng khàn khàn rất khẽ: “Con xin lỗi…”
Sao mẹ tôi có thể chịu được con trai mình phải chịu ấm ức như vậy, nước mắt tục rơi xuống.
Bố tôi cũng tức chết, nhất là nghe lời nói video tôi quay lại. Suýt chút nữa bệnh tim của ông tái phát, ông đập bàn nghiêm túc nói: “Đây là phòng vệ chính đáng!”
“Đây là phòng vệ chính đáng!”
“Đó là đồ cặn bã!”
“Gã không xứng làm người!”
Mẹ tôi dỗ dành Thời Tích Niên, nói cho anh biết: “Đây không phải lỗi của con, con không làm sai. đối mặt với nguy hiểm, chuyện quan trọng nhất là chúng ta phải bảo vệ mình cho tốt. Chuyện còn lại giao cho bố mẹ.”