Kết hôn với Hứa Tri Sơn được hai mươi ba năm, anh ta đột nhiên mê tập gym, chăm chút ngoại hình, trên áo còn phảng phất mùi lan chuông dìu dịu nhưng đầy… mùi trai đểu.
Tôi bắt đầu thấy lạ, nên âm thầm theo dõi.
Rồi tôi nghe thấy anh ta đùa giỡn cùng bạn bè, buông lời xúc phạm tôi:
“Lâm Du sớm không còn là hoa khôi mà tụi mày từng biết nữa, giờ người thì chảy xệ như mấy bà thím, mặt thì nhạt nhòa trông phát chán.”
“Nếu không phải ly hôn xong phải chia tài sản một nửa, tao đã rước em út về nhà từ lâu rồi.”
Chưa dừng lại ở đó. Một hôm, tôi phát hiện trong túi xách anh ta có tờ kết quả sàng lọc dị tật thai nhi.
Thì ra, nhân tình bên ngoài đã mang thai hơn bốn tháng.
Nhưng điều khiến tôi chết lặng, chính là tên người mẹ ghi trên tờ giấy ấy — một cái tên quá quen thuộc, khiến tôi đứng sững tại chỗ, cả người lạnh toát.