Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

12

Hồng Diệp cũng nhanh miệng quát: “Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nếm đủ bài học hôm nay? Còn dám nghĩ mơ tới Quốc Công gia à?”

Thấy cô gia lộ vẻ ngờ vực, Hồng Diệp liền kể hết chuyện ta câu dẫn Trấn Quốc Công ban sáng, bị phạt ra sao.

Cô gia lạnh lùng nhìn ta.

Tiểu thư thả lỏng bàn tay đang siết khăn, dường như thở phào.

Những lời Hồng Diệp nói khiến cô gia có cảm giác rằng chuyện này chẳng hề liên quan tiểu thư.

Nàng vẫn là người vợ hiền thục dịu dàng.

Còn ta là con nha đầu hợm hĩnh, hám trèo cao.

Trong mắt hắn, ta còn chướng mắt hắn không phải con ruột của Quốc Công gia, muốn leo lên giường Quốc Công gia, hắn làm sao mà không tức giận cho được?

Cũng bởi cô gia vốn không phải con đẻ, nên Quốc Công gia vẫn chần chừ không xin phong Thế tử cho hắn.

Lòng hắn bất mãn lâu nay.

Thậm chí nảy sinh oán hận với vị phụ thân này.

Đời trước, sau khi ta chết, cô gia vẫn chẳng được lập làm Thế tử.

Hắn cùng tiểu thư ngày càng căm hận Quốc Công gia, thường mắng mỏ sau lưng rằng người không xem cô gia là con đẻ.

Ngài chẳng có con cái, mai sau già yếu cũng phải trông cậy cô gia.

Cái lão không chịu chết kia, đừng hòng được tốt đẹp dưới tay bọn họ.

Có khi bọn họ còn âm thầm mưu tính, muốn lấy mạng Quốc Công gia.

Chờ ngài mất, cả phủ Trấn Quốc Công chỉ còn một mình cô gia là thiếu gia, dù chẳng được phong Thế tử, rốt cuộc phủ cũng thuộc về hắn.

13

Hiện tại, cô gia nghe Hồng Diệp nói xong, sát khí trong lòng bị khơi lên dữ dội.

Mặt hắn tối sầm, một cái tát giáng mạnh vào mặt ta, mắng: “Tiện nhân, ngươi dám phỉ báng phụ thân?”

Ta bị đánh đến khóe miệng chảy máu, ngã xuống đất.

Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu phân phó: “Người đâu, trói ả lại, quăng vào phòng ta!”

Đám người hầu xông tới, định trói ta lại.

Nhìn vẻ giễu cợt của Hồng Diệp, ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư, ta càng phẫn uất.

Kiếp này, dù phải chết, ta cũng không muốn làm món đồ mặc ai sắp đặt.

Ta vùng ra khỏi đám người hầu, quỳ xuống trước mặt tiểu thư, vừa khóc vừa dập đầu:

“Tiểu thư, cầu xin người, van người nói đỡ với cô gia! Người thương cô gia, không muốn ngài qua lại với nữ tử khác, nên mới dẫn nô tỳ đi gặp Quốc Công gia, chẳng phải vì biết cô gia đã để mắt đến nô tỳ sao, liền mượn cớ đem nô tỳ cho người ư? Nay nô tỳ đã là người của Quốc Công gia, chẳng còn cản trở người với cô gia nữa. Xin hãy tha cho nô tỳ…”

Ta vừa dứt lời, sắc mặt cô gia càng tệ hơn.

Hắn u ám nhìn tiểu thư, đầy thất vọng.

Sắc mặt tiểu thư hơi tái đi, nàng lắc đầu định nói, thì quản gia Hứa bên cạnh Quốc Công gia đột nhiên đến.

14

Quản gia Hứa vâng lệnh Quốc Công gia đến đón ta.

Ta nhìn gương mặt gượng cười của tiểu thư, cùng ánh mắt trầm xuống nơi cô gia, bèn thở phào, ngã khuỵu xuống đất.

Ta cúi đầu, nén chặt ý cười hả hê.

Tốt quá, ta đã cược đúng.

Không uổng công ta bận rộn cả đêm qua…

Nha hoàn băng bó cho ta là ái nữ của quản gia Hứa, gọi là Hứa Hương.

Khi ấy, ta chỉ tình cờ hé lộ chút tin rằng tối nay tiểu thư muốn đem ta tặng cô gia làm thông phòng.

Hiện tại, con vịt đã đến miệng cô gia bỗng vỗ cánh bay mất, lại còn là do chính thê nhà mình dở trò.

Cái gai này trong lòng hắn, e rằng đã cắm sâu vào thịt, cả đời cũng không nhổ ra được.

Trước lúc ta rời đi, tiểu thư nhìn ta thật sâu, khóe môi nở nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt: “Xuân Đào, ngươi thật sự có phúc khí.”

Ta cúi người đáp: “Đa tạ lời chúc của Tiểu thư.”

Hồng Diệp hằn học phun một bãi nước bọt xuống đất, oán hận chất đầy trong mắt.

Ta theo quản gia Hứa đến viện của Quốc Công gia.

Vẫn là Hứa Hương băng bó cho ta.

Quốc Công gia có việc phải đi vài ngày.

Khi ta đến nơi, ngài đã rời phủ, nhờ vậy mấy hôm ấy ta được rảnh rang đôi chút.

Nghe đâu, hôm ta dời đi, cô gia chẳng rời phủ, mà kéo Hồng Diệp vào phòng, cưỡng bức ả.

Khác với đời trước của ta, Hồng Diệp không phải thông phòng, mà được nâng thành di nương, dọn sang viện khác ở.

Từ đó trở đi, cô gia đêm nào cũng ở chỗ Hồng di nương.

15

Năm hôm sau, Quốc Công gia trở về.

Tới ngày thứ hai, ngài mới cho gọi ta tới gặp.

Ngài cúi đầu, ánh mắt trầm trầm nhìn ta, cộng thêm vết sẹo dài kia, tạo nên cảm giác áp bức cực lớn.

Ta quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn cúi đầu.

“Nô tỳ uống say, mạo phạm Quốc Công gia, xin ngài cứ phạt.”

Ngài nhìn ta giây lát, mới cất tiếng:

“Ngẩng đầu.”

Ta dồn sức cắn môi, mắt ửng đỏ ngẩng lên.

Hẳn ngài nhớ tới sự dốc lòng của ta đêm đó, nên ánh mắt chợt tối đi đôi phần.

Ngài trầm giọng nói: “Thôi được, từ nay ngươi cứ ở lại viện của ta.”

Cứ thế, ta thành nữ nhân duy nhất trong hậu viện của Quốc Công gia.

Có lẽ ngài hứng thú với sự hết mình và dung mạo của ta, song ta vẫn chẳng là gì quan trọng trong mắt ngài.

Cho nên ta chỉ được coi như thông phòng.

Bên cạnh ta, vẫn là Hứa Hương hầu hạ.

Quốc Công gia ở phủ chẳng mấy ngày.

Mười ngày về khoảng năm.

Mỗi lần hồi phủ, ta đều chuẩn bị canh bổ cùng đồ ăn nhẹ cho ngài.

Nhàn rỗi không có việc, vì muốn lấy lòng ngài, tay nghề nấu nướng của ta ngày càng tiến bộ.

Hôm ấy, nghe tin ngài hồi phủ, ta bưng canh cá chép đến thư phòng.

Quốc Công gia nhìn bát canh trên tay ta, ánh mắt có phần hứng thú.

Ngài liếc ta một cái, uống cạn một hơi.

Sau đó hỏi: “Trong phủ có buồn chán không?”

Ta lắc đầu, cố ý tỏ vẻ toàn tâm toàn ý đều hướng về ngài, mắt sáng long lanh: “Mỗi ngày ngoài học nấu nướng, nô tỳ chỉ tính toán ngày tháng, mong ngài về, chẳng buồn chút nào.”

Dĩ nhiên, ngoài ra ta còn đọc không ít sách xuân cung, trên đó vẽ đủ cách chiều lòng nam nhân.

Quốc Công gia nhướn mày, vươn bàn tay to chai sạn nắm lấy tay ta, cọ vào khiến ta hơi đau.

Ta cúi mắt, giả bộ thẹn thùng.

“Ồ? Tay nghề nấu nướng của ngươi quả có tiến bộ.”

Ta mừng rỡ ngẩng đầu: “Nô tỳ nghe danh ngài chinh chiến dũng mãnh, lòng ngưỡng mộ đã lâu. Giờ được đích thân hầu hạ ngài, nấu canh cho ngài thưởng thức, là phúc phận tu mấy kiếp của nô tỳ.”

Ngài nheo mắt, không đáp thêm, chỉ bế ta đưa vào phòng trong.

Tựa lên lồng ngực rắn chắc, nghe tiếng tim ngài đập mạnh mẽ, ta khép hờ hai mắt.

Đêm ấy, Quốc Công gia đặc biệt thô bạo, khiến ta suốt ngày hôm sau chỉ nằm trên giường.

16

Quốc Công gia chuyên tâm chinh chiến, dốc sức vì nước, chẳng mấy ham mê nữ sắc, cũng chẳng cố chấp chuyện con nối dòng.

Không thì những năm qua, hậu viện của ngài đã chẳng trống không.

Nay dù hưởng vị ngọt xác thịt, thỉnh thoảng quay về vẫn tìm ta giải khuây, nhưng cũng không hẳn say mê vô độ.

Có vài kẻ trong phủ dòm ngó, thấy ta trèo giường thành công, định bắt chước.

Nhưng tất cả bị đuổi ra ngoài.

Thấm thoắt hai tháng qua, hậu viện của Quốc Công gia ngoài ta vẫn không thêm ai.

Trong khi ta ngày qua ngày khá yên ổn, bên tiểu thư và cô gia lại ồn ào vô cùng.

Hình tượng ân ái vỡ tan tành.

Tùy chỉnh
Danh sách chương