Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hào quang hiền thục của tiểu thư trong mắt cô gia chẳng còn.
Hắn không còn áy náy với tiểu thư, ngày càng ít đến viện nàng, chỉ hay lui tới chỗ Hồng di nương.
Hồng di nương phát hiện có thai sớm hơn kiếp trước của ta, vừa hay tin đã nôn nóng báo cho tiểu thư.
Vì ả trung thành, cho dù được cô gia ân sủng vẫn coi tiểu thư là chủ.
Tiếc rằng, tiểu thư lập tức dâng một chén canh phá thai, suýt lấy nửa cái mạng của ả.
Ngay sau đó, tiểu thư bán ả ra ngoài.
Dù là thiếp, rốt cuộc vẫn là kẻ dưới, chủ tử muốn bán đi lúc nào thì bán.
Nghe đồn, hôm ấy Hồng Diệp gào khóc van xin mãi.
Khi bị lôi đi, máu còn vương khắp người.
Cô gia về, nổi trận lôi đình, cãi nhau ầm ĩ với tiểu thư, nàng động thai khí, suýt không giữ được hài tử.
Từ đó, hắn hết lần này đến lần khác nạp thiếp, hầu như chẳng đoái hoài đến nàng.
Đời này, đôi phu thê vốn từng khắng khít chẳng rời, nay lại dần ra dáng sủng thiếp diệt thê.
17
Hai tháng sau, ta được chẩn ra có thai.
Quốc Công gia tuy không quá bận tâm chuyện con cái, nhưng vẫn nâng ta lên làm di nương, còn thưởng thêm nhiều vật quý.
Tin tức này truyền ra ngoài, người đầu tiên ngồi không yên chính là tiểu thư và cô gia, hai kẻ lo lắng không yên.
Đứa bé này của ta sinh ra, cô gia sẽ không còn là đứa con duy nhất của Quốc Công phủ nữa.
Nghĩ cũng biết, nếu ta sinh con gái thì còn đỡ, nếu là con trai, cho dù là thứ tử, chung quy vẫn là con ruột của Quốc Công gia, mà cô gia là con nuôi, tiền đồ càng thêm mờ mịt.
Nghe đồn cô gia tối đó đến viện tiểu thư, hai bên cự cãi, hắn tát nàng hai bạt tai.
Tiểu thư lại động thai, phải uống thuốc mấy ngày liền mới hồi phục được.
Khỏe hơn chút, nàng lập tức đến xin gặp ta.
Ta sai Hứa Hương mời nàng vào.
Mấy tháng không gặp, tiểu thư gầy đi nhiều, bụng lại trông càng lớn.
Gương mặt nàng vẫn nở nụ cười giả tạo, nhưng làn da tái nhợt dù bôi bao nhiêu phấn cũng không che nổi.
“Xuân phu nhân, ta sớm đã biết ngươi là kẻ có phúc khí.”
Nàng cười, cất giọng nhẹ nhàng.
Ta cũng mỉm cười đáp: “Đa tạ phúc của thiếu phu nhân, không nhờ người dẫn ta tới gặp Quốc Công gia, đã chẳng có ngày hôm nay.”
Sắc mặt tiểu thư cứng đờ trong giây lát, có lẽ nàng ta hối hận đến mức nghiến nát cả hàm răng.
Nàng chỉ gượng cười hàn huyên vài câu, rồi sai nha hoàn mang cho ta chút dược bổ và trang sức.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng luôn găm vào bụng ta, như nghi hoặc, lại như oán độc.
Đợi nàng đi, ta bảo Hứa Hương vứt hết mấy thứ ấy.
Lúc ta đến viện của Quốc Công gia, tiểu thư cũng tặng cho ta một chiếc vòng tay quý giá.
Vòng ấy ngâm trong nước trộn xạ hương và tàng hồng hoa suốt hai tháng, không chỉ khiến người ta khó thụ thai, mà đang có thai cũng dễ sảy.
Đời trước, ta từng đeo, mãi tới khi vô tình làm vỡ, mới có thể mang thai.
Đời này, nó lại giúp ta bày kế.
Việc đầu tiên ta làm khi đến viện của Quốc Công gia, chính là vứt bỏ thứ này.
Nghĩ đến những món trang sức kia, chắc cũng đều bị ngâm xạ hương cả rồi.
18
Bụng của ta ngày một lớn dần, khi ta mang thai được năm tháng, tiểu thư sắp đến ngày lâm bồn, cô gia lại nạp thêm một vị quý thiếp.
Quý thiếp ấy hắn mang về từ thanh lâu, chẳng biết quy củ gì.
Ả được sủng, bèn cố ý gây hấn tiểu thư, kết quả xung đột khiến tiểu thư sinh non.
Nàng đau đớn trong phòng sinh suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng hạ sinh một bé gái, còn đứa bé trai thì chết yểu.
Tiểu thư quá đỗi kích động, lập tức ngất lịm, thân thể tổn thương nặng, phần lớn thời gian nằm trên giường bệnh.
Cô gia càng ghét nàng, hiếm khi đặt chân đến phòng nàng.
Ta mang thai sáu tháng, thái y nói với Quốc Công gia, nhìn dáng vẻ này là một thai nhi nam.
Ngài mừng rỡ vô cùng.
Tuy không bận tâm con cái, ngài vẫn muốn đào tạo một đứa con trai có thể theo nghiệp binh.
Đáng tiếc lúc nhỏ cô gia bị đả kích bởi cái chết của cha ruột, không chịu tập võ, ngài cũng đành bỏ qua.
Những khi thảnh thơi, ngài thường nắm tay ta, cười: “Nếu là con trai, sau này đừng nuông chiều quá, ta muốn dẫn nó ra chiến trường.”
Ta nghiêng đầu tựa vào ngực ngài, nhỏ nhẹ đáp: “Nếu sau này hài tử thành anh hùng như ngài, coi như ta không uổng kiếp này.”
Ngài ôm ta, cười thật thoải mái.
Một lát sau, ngài ngưng cười, thở dài nói với ta: “Cho dù nàng sinh ra con trai hay con gái, ta cũng không vào cung xin phong Thế tử. Cái danh ấy cao quá, dừng ở ta là đủ. Nếu có người khác gánh, chưa chắc đã giữ nổi phúc phần.”
Ta sững người.
Chả trách đời trước, ngài chậm chạp không chịu xin thánh chỉ cho cô gia.
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Tất cả đều do ngài làm chủ.”
Ngài nhìn xuống bụng ta, trầm giọng nói: “Ta sẽ tận sức dạy dỗ nó, sau này nó đi được tới đâu, là dựa vào chính phúc phận của nó, còn mấy thứ khác, chớ mong dựa dẫm vào ta.”
Ta gật đầu, âu yếm xoa bụng, khẽ nói: “Được làm con của ngài, đã là phúc khí lớn nhất của nó rồi.”
19
Ta chấp nhận việc hài tử không thể trở thành Thế tử.
Nhưng lại có kẻ không chịu cam lòng.
Cô gia nghe tin ta mang thai nam hài, ngày hôm sau liền tìm đến Quốc Công gia.
Khi ấy, ta vừa nấu xong canh bổ cho ngài, đang bưng tới cửa thư phòng.
Vừa đến nơi, ta đã nghe bên trong vọng ra tiếng cãi vã.
Quốc Công gia cự tuyệt chuyện cầu xin sắc phong Thế tử cho cô gia.
Cô gia vốn đã bất mãn với ngài từ lâu, nay biết ngài sắp có nhi tử, lại từ chối không lập hắn làm Thế tử, cơn hận càng dâng trào.
Hắn cười lạnh: “Ngài không cho ta làm Thế tử, chẳng phải vì muốn chừa lại cho con ruột mình ư? Năm xưa nếu không nhờ cha ta, ngài đã bỏ mạng rồi, ngài đã chẳng biết ơn thì thôi, giờ còn đối xử với ta như vậy, ngài đúng là kẻ ích kỷ, chỉ lo cho lợi riêng!”
Tiếp theo là một tiếng bạt tai thật lớn.
Cô gia hùng hổ xông ra ngoài, trên mặt còn vết sưng đỏ.
Phía sau là Quốc công gia, sắc mặt u ám, ánh mắt thất vọng.
Cô gia vừa trông thấy ta đứng trong sân, hận ý càng sâu.
“Xuân Đào, ngươi đồ tiện nhân phản chủ! Nếu ngươi chịu theo ta từ đầu, đã chẳng sinh ra lắm chuyện như thế này! Ngươi muốn con ngươi làm Thế tử ư? Mơ mộng hão huyền!”
Vừa dứt lời, nét mặt hắn trở nên điên cuồng, hắn như phát điên lao về phía ta, muốn đụng ngã ta.
Ta sợ hãi lùi lại, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Quốc Công gia.
Cô gia rốt cuộc không đắc thủ.
Quốc Công gia người luyện võ, rất nhanh đã che chở ta trong lòng, một cước đá hắn văng ra.
Cô gia ngã sóng soài trên đất, bị thị vệ ghì chặt, vừa giãy giụa vừa gào phẫn nộ, ánh mắt hắn mang theo hận ý nồng đậm, nhìn chằm chằm vào ta và Quốc công gia.
Quốc Công gia gương mặt u ám, vẻ mặt càng thêm thất vọng, lắc đầu phân phó: “Đem Đại công tử xuống, canh giữ nghiêm ngặt, không có lệnh của ta, không được thả ra.”
Cô gia vùng vẫy thảm hại, nhưng vẫn bị áp giải đi.
Nhìn hắn như thế, ta bất giác nhớ đến cảnh đời trước của mình.
Khi ấy, hắn cũng ung dung nhìn ta, nhìn ta bị dìm trong nước, ra sức giãy giụa mà không cứu.
Nào ngờ giờ đây, mọi sự đảo lộn cả rồi.
…
20
Vài tháng sau, ta hạ sinh một bé trai.
Quốc Công gia đặt tên cho nó là Dung Tử An.
Ta nghĩ, có lẽ ngài vốn không thật sự bài xích chuyện có con như lời đồn.
Ngài xem chừng rất thương yêu hài tử này.