Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15.
Bệ hạ nói, năm đó điểm khoa cử của ta và vị lão trạng nguyên là ngang bằng nhau, đồng hạng nhất.
Bài thi được chấm ẩn danh — đến khi xé nhãn lộ danh, quan chấm thi đều sững sờ tại chỗ.
“Giang Tĩnh Hoan” — vừa nhìn đã biết là một cái tên nữ nhi.
Tra thêm thân thế: xuất thân thương hộ, lại là nữ nhi thứ xuất, không sót một điều nào mà không đạp trúng giới hạn tâm lý của đám đại thần thanh lưu cao quý.
Mấy vị “lão già cố chấp” trong Hàn Lâm Viện liền họp bàn thâu đêm:
“Bài văn tuy viết không tồi, nhưng xuất thân như thế, nếu liệt vào nhất giáp, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?”
“Đúng vậy! Một nữ tử đứng đầu bảng vàng — mặt mũi nam nhi thiên hạ biết để vào đâu?”
“Xét thấy nàng có chút tài, gạt ra khỏi nhất giáp, cho đỗ tiến sĩ thường cũng coi như nhà nàng tổ tiên phù hộ rồi!”
Văn thư đóng dấu, tất cả suýt nữa đã thành chuyện đã rồi.
Chính lúc ấy, Phó Ngọc, ngồi ở tận cuối dãy, bỗng đứng dậy, phản bác tất cả:
“Khoa cử ẩn danh, chính là để tuyển người không câu nệ thân phận xuất thân.”
“Đã là bậc quân vương khai sáng thịnh thế, đã cho phép nữ tử tham gia khoa cử, vậy nữ tử cũng phải được hưởng đãi ngộ công bằng như nam nhi.”
“Các vị luôn tự cho là thanh lưu cao sạch, thế mà hôm nay lại vì thành kiến môn hộ và giới tính, muốn phủi bỏ mấy năm đèn sách của một thiếu nữ? Đây chẳng phải là thiên vị, là làm trái đạo lý khoa cử hay sao?”
Phó Ngọc mắng cho một trận sấm rền vang dội, rồi phất tay áo bỏ đi.
Phó Ngọc đã quỳ suốt một đêm trước điện Trung Hòa, chỉ để cầu bệ hạ vì một nữ tử xa lạ — mà làm chủ công bằng.
Ta suýt nữa đã khóc.
Nhưng đang ở trước mặt bệ hạ, ta chỉ có thể gượng gạo nén lại từng xúc động đang dâng lên trong lòng.
Thiên hạ có biết bao học sĩ tài giỏi, nếu không có cái danh bảng nhãn đủ sáng rỡ kia, mà chỉ là một nữ tiến sĩ tầm thường, lại chẳng có gia thế hay chống lưng…
Ta — một nữ nhi không gốc rễ, không chỗ dựa — nhất định sẽ bị chìm khuất giữa biển người, làm sao có được vị trí như ngày hôm nay?
Bệ hạ nhẹ nhàng nói:
“Dù ba vị đứng đầu là trẫm đích thân phê chuẩn, nhưng nếu không phải Phó Ngọc dám đứng lên vì ngươi, dám mạo hiểm đắc tội cả Hàn Lâm Viện, bản thi ấy… cũng không bao giờ được trình đến tay trẫm.”
Nói đến đây, ta vẫn không cam lòng, bèn lên tiếng hỏi:
“Bệ hạ thấy… bài thi của Đại nhân Thôi Tiến, thật sự xuất sắc hơn thần sao?”
Bệ hạ ngẫm nghĩ một lúc, đặt chén nước nhuộm móng tay sang bên, sắc mặt nghiêm trang hẳn lại:
“Có câu: Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.”
“Khi ấy trẫm còn trẻ, bài thi của Thôi Tiến có khí chất tang thương, chững chạc điềm đạm, từng trải trầm ổn —— trẫm rất tán thưởng.”
“Nhưng giờ đây… trẫm lại thích văn phong của ngươi hơn.”
“Trẻ trung bộc trực, ngạo khí mười phần, ý chí bay cao.”
Nàng mỉm cười, lời nói tuy nhẹ, nhưng vang như chuông đồng:
“Trẫm hy vọng ngươi sẽ mãi mãi là kẻ đầy khí phách như thế.”
Ra khỏi điện Cảnh Hòa, lòng ta vẫn bồi hồi không nguôi.
Khúc mắc đã đè nặng trong lòng suốt bao năm, nay bỗng chốc được gỡ bỏ.
Có lẽ… vị trí thứ hai cũng chỉ là một con số mà thôi — cần gì phải bận lòng?
Ta yêu chính mình bởi khí chất không chịu khuất phục, không chấp nhận số phận, luôn bước về phía trước.
Phó Ngọc đang đợi ở cửa cung.
Từ xa hắn đã nhìn thấy ta, ánh mắt liền cong lên như trăng đầu tháng.
Ta cũng nở một nụ cười rạng rỡ đáp lại.
Vui sướng khôn tả, ta nhào vào lòng hắn, thì thầm:
“Phó Ngọc, lát nữa về phủ, ta cho phép chàng được thơm ta nhiều một chút.”
Hắn vừa mừng vừa sững, đôi mắt đẹp như chứa một hồ xuân biếc:
“Không biết nương tử vì sao vui như vậy… nhưng giờ thì ta nhịn không nổi rồi.”
Trên xe ngựa, ta bị hắn hôn đến mềm cả lưng.
16.
“Phó Ngọc, chàng bắt đầu động lòng với ta từ khi nào vậy?”
Về đến phủ, ta ngồi lên đùi hắn, hai tay nâng lấy khuôn mặt, nghiêm túc hỏi.
Hắn nghĩ một lát, ánh mắt nhu hòa hẳn đi:
“Ngay từ lần đầu gặp mặt.”
Rồi hắn lại nghiêm túc lần nữa, trí nhớ bay về nhiều năm trước:
“Lúc đó chỉ nghe nói trong nhất giáp có một nữ sĩ, trong lòng thầm ngưỡng mộ — nhưng chưa hề nghĩ nhiều.”
“Cho đến lần đầu tiên gặp nàng ở trong đại điện… không ngờ nàng lại là một thiếu nữ mày ngài mắt sáng, khí chất phi phàm.”
“Nàng ăn nói đĩnh đạc, không kiêu không nịnh, tài hoa xuất chúng, khắp người đều toát lên sự tươi sáng, tự do, thẳng thắn — người như nàng, thật sự khó không động tâm.”
Vừa kể lại chuyện xưa, hai gò má hắn dần nhuộm đỏ, thật khiến người ta nhìn mà động lòng.
Ta choàng tay qua cổ hắn, không nói nhiều — hôn hắn một cái thật kêu.
Rồi đứng dậy, mỉm cười tinh nghịch:
“Phó Ngọc, chàng nhắm mắt lại đi. Ta có một bất ngờ muốn dành cho chàng.”
Phó Ngọc trợn tròn mắt, cảnh giác rõ rệt như mèo con bị nhúng nước:
“Phu nhân… không lẽ nàng lại muốn khóa ta ngoài phòng nguyên đêm nữa đấy chứ…”
“Không có!” – ta bật cười.
Ta tự tay áp hai tay hắn lên mắt, chờ một lúc rồi nhẹ giọng nói:
“Giờ thì mở mắt.”
Hắn đưa mắt đảo quanh phòng, có vẻ hoang mang:
“Bất ngờ đâu?”
Ta nhìn hắn, cong mắt cười:
“Chẳng phải… ta chính là bất ngờ đó sao?”
Hắn bật cười, mắt cong như trăng đầu tháng:
“Tất nhiên rồi — nàng là bất ngờ lớn nhất trong đời ta.”
“Chàng có biết không, gần đây ta cảm giác… như là ta vừa yêu chàng thêm một lần nữa.”
Phải nói — tên này đúng là biết cách ăn nói.
Ta khẽ kéo tay hắn, đặt lên bụng mình, vừa xấu hổ vừa rụt rè, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Ở trong này.”
“Gì cơ?” – Hắn chưa hiểu.
Ta suýt bị sự ngượng ngùng nhấn chìm, cúi đầu nói khẽ hơn:
“Lang trung nói, trong bụng có một đứa bé… chàng tin không?”
Ánh mắt Phó Ngọc từ ngỡ ngàng chuyển sang kinh ngạc, rồi cuối cùng là vỡ òa.
Hắn ôm chầm lấy ta, gần như nghẹn ngào:
“Nương tử, chúng ta có con rồi.”
Tối đó, đương nhiên chúng ta ngủ chung một giường.
Lang trung dặn, ba tháng đầu tốt nhất không được gần gũi, đợi thai ổn định rồi mới tính.
Phó Ngọc rất cẩn thận, lúc đầu ngay cả bụng ta cũng không dám chạm.
Sau mới khẽ khàng ôm ta vào lòng, dè dặt mà trìu mến hôn lên má ta.
Nam nhân đang ở độ tuổi sung mãn, huống chi đã nhịn suốt bao ngày.
Một cái chạm nhẹ cũng dễ khiến lửa bùng cháy.
Giọng hắn khàn khàn, thấp đến mức gần như là thì thầm van xin:
“Nương tử, có thể… giúp ta một chút không?”
Ta đỏ bừng cả mặt:
“Giúp… bằng cách nào?”
Hắn càng ấp úng:
“Ta… ta không biết…”
Ta khẽ cười, nghiêng đầu nói:
“Để ta dạy chàng.”
Đến lúc ấy ta mới chợt nhận ra —— chuyện này hình như có chút bất công.
Dù sao thì… chúng ta đều đã đem lần đầu trao cho nhau mà thôi.
Nhưng mà hiện tại… hắn lại như một tay lão luyện chốn phong nguyệt, còn ta thì vẫn chỉ như tân binh mới vào trận.
Tiểu Thúy từng nhỏ giọng kể — lúc “hồi còn sung sức nhất”, Phó Ngọc có thể trong một đêm… gọi nước tận sáu lần.
Nếu không phải hiện tại trong bụng ta có một đứa nhỏ, hắn đã vì kiềm chế quá nhiều… chứ thật sự —— ta khó mà theo kịp nổi.
Thậm chí giờ đây… ta cũng chẳng theo kịp nổi.
Cánh tay mỏi đến mức gần như muốn co giật vì tê cứng.
Còn Phó Ngọc — ánh mắt mê ly, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng, khí chất so với bộ dạng chỉnh tề ngày thường lại càng thêm cuốn hút…
Ta không nhịn được nữa, ghé sát tai hắn khẽ thổi một hơi, tay bất ngờ dùng lực, rồi nhẹ giọng gọi:
“Phu quân~”
-Hoàn-