Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta giật mình ngẩng đầu lên.
Hắn mỉm cười nhạt, dìu ta ngồi xuống chiếc trường kỷ mềm mại:
“Từ cái đêm nàng bỗng trở nên lạ lẫm, ta đã sớm nghi ngờ rồi.”
“Hôm sau, nàng lập tức quay về Giang phủ, lại không biết rằng nơi đó đang tu sửa —— lúc ấy ta đã thấy kỳ lạ.”
“Nàng suốt đêm đọc hết ba năm công vụ, xem từ văn thư hữu dụng cho đến cả loại lặt vặt, ta càng cảm thấy nghi hoặc.”
“Rồi cả chuyện nàng rõ ràng đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Lâm Văn Chính, vậy mà đột nhiên lại… rung động lại —— ta cũng đoán là vì thế.”
“Lúc đầu ta chỉ mơ hồ cảm thấy không đúng.”
“Cho đến hôm nay, khi nàng hỏi ta: Chàng biết nấu ăn sao? —— ta mới chắc chắn.”
“Hồi đó nàng thích món ta nấu đến mức ngày nào cũng đòi ăn, sao có thể hỏi ra câu ấy?”
“Vậy tức là, nàng… đã mất đi ký ức ba năm qua, đúng không?”
Ánh mắt hai người giao nhau một thoáng, ta biết —— giấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ta thở dài, uể oải nói:
“Xem như vậy đi. Ta đến từ ba năm trước —— lúc ấy hai chúng ta còn chẳng vừa mắt nhau.”
Sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, Phó Ngọc lại như thở phào nhẹ nhõm:
“Thảo nào… ra là như vậy.”
Hắn dịu dàng vòng tay ôm ta vào lòng, giọng nói như gió xuân vỗ về:
“Nếu nàng đã quên, vậy thì… có lẽ ta cần phải giải thích lại một số chuyện.”
“Ta chưa từng chán ghét nàng, càng chưa bao giờ muốn đối đầu với nàng.”
“Chúng ta chỉ là bất đồng quan điểm triều chính. Dù ba năm qua vẫn hay tranh luận trên điện, nhưng cả hai đều xuất phát từ lòng trung vì nước vì dân.”
“Chuyện ta phá hỏng hôn sự giữa nàng và Lâm Văn Chính… là ta sai. Thủ đoạn quả thật không cao minh.”
“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người mình yêu… gả cho kẻ khác.”
Hắn ngừng một chút, mím môi rồi hỏi khẽ:
“Thực ra, ta cũng đâu kém gì Lâm Văn Chính, phải không?”
Phải.
Khách quan mà nói, xét về dung mạo, tài hoa, xuất thân, chức vị —— Phó Ngọc hơn hẳn Lâm Văn Chính.
Điều đáng quý hơn là: Lâm Văn Chính lưỡng lự do dự, nhìn trước ngó sau, còn Phó Ngọc thì một khi đã xác định điều gì, sẽ quyết tâm theo đuổi đến cùng, không thành không thôi.
Ta quả thực thích kiểu người như Phó Ngọc hơn.
Nếu phải tìm một điểm mà hắn không bằng Lâm Văn Chính, chắc chỉ là —— hắn chưa từng đỗ trạng nguyên mà thôi.
Trong lòng nghĩ vậy, không cẩn thận, lại lỡ miệng nói ra luôn:
“Thật ra… so sánh hai người như vậy… cũng chẳng được hay lắm…”
Phó Ngọc lập tức bắt được điểm then chốt, mắt sáng rỡ như có ánh sao vụn vỡ bên trong:
“Được, không nhắc đến hắn nữa.”
Ánh mắt ấy —— như nhìn thấy hy vọng giữa đêm đông lạnh giá.
“Chúng ta có thể từ từ… ít nhất thì, chưa cần vội vã hòa ly.”
“Chuyện triều chính, chỉ đọc hồ sơ tấu chương thì chưa đủ đâu, để ta từ từ kể nàng nghe từng việc một.”
Thật ra thì… ta cũng chẳng còn tha thiết hòa ly như trước nữa.
Ta quay đầu sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy của hắn, nghiêm giọng:
“Nhưng… ngươi có thể mặc quần áo vào trước được không? Ta giờ… không chịu nổi cái cảnh này đâu.”
14.
Ở Phó phủ, ta sống rất thoải mái.
Người trong phủ chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt ta là biết ta lạnh hay khát, khắp nơi đều chu đáo tỉ mỉ.
Phó Ngọc phát hiện khẩu vị ta rất tốt, ngày nào cũng thay đổi món ngon, tận tâm nấu nướng phục vụ.
Hắn cũng rất biết chừng mực — dù có thân mật, cũng chưa từng khiến ta thấy khó chịu.
Có lẽ do thời kỳ mang thai dễ mệt, ta thường vừa cầm sách đọc được vài trang, đã dựa vào vai hắn mà thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Trong những buổi trưa yên tĩnh đầy nắng, ngoài cửa gió xuân nhè nhẹ, cây hải đường lặng lẽ nở rộ rồi lại rơi.
Ta dựa vào vai hắn, hắn lặng lẽ đắp cho ta một lớp áo mỏng, cùng lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của ta bên tai.
Chẳng hay từ lúc nào, xuân đã qua nửa mùa.
Ta vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện mang thai.
Trước đây từng nghĩ đến việc phá bỏ, nhưng bây giờ lại ngày càng không nỡ.
Ngoài việc lên triều, thân là Thái phó, trách nhiệm lớn nhất của ta là dạy dỗ Thái nữ và các hoàng tử học hành.
Trong ký ức, hai đứa nhỏ mới chập chững vài tuổi. Ba năm trôi qua, đã lớn lên không ít.
Thái nữ năm nay mười tuổi, cử chỉ đã có dáng dấp của một vị trữ quân tương lai.
Nhị hoàng tử không hoạt bát như tỷ tỷ, suốt ngày “chị ơi” “chị ơi”, làm cái đuôi bám theo sau.
Không biết… con của ta, sau này lớn lên sẽ trông như thế nào.
Hôm đó, vừa kết thúc buổi giảng bài, bệ hạ truyền triệu ta vào điện.
Ta theo nữ quan truyền chỉ đến điện Cảnh Hòa.
Bệ hạ đang quay lưng lại phía ta, mặc một bộ trường bào gấm mây đơn giản, nhẹ nhàng tưới nước cho khóm hoa trước điện.
Chiếc bộ diêu bằng vàng cài trên tóc nàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ta vừa định hành lễ, thì bệ hạ đã ngoắc tay, cười nhẹ:
“Tĩnh Hoan, lại đây xem mấy đóa mẫu đơn này của trẫm nở thế nào rồi?”
Ta tiến lên, không kìm được mà mắt sáng bừng:
“Ôi, mẫu đơn màu xanh… thật sự nở rồi ạ!”
Cũng may Phó Ngọc đã chuẩn bị chu đáo, còn đặc biệt dặn ta về mấy giống mẫu đơn quý hiếm mà năm ngoái quận Lạc Dương tiến cống, nhờ vậy mà ta không lộ tẩy trước mặt bệ hạ.
Sau đôi câu trò chuyện thoải mái, bệ hạ dẫn ta vào điện, rồi chuyển đề tài sang hôn sự của quận chúa và Lâm Văn Chính.
Nàng nhấp một ngụm trà, khẽ cười:
“Chuyện của ngươi là sao thế? Nghe bảo mới gặp Lâm Văn Chính có một lần, thế mà hắn đã lập tức không muốn cưới quận chúa nữa rồi.”
Ta vừa nghe liền hiểu: lại là Lâm Văn Chính gây họa, tám phần là quận chúa đã khóc lóc trước mặt bệ hạ.
Ta vội quỳ xuống, giọng nghiêm nghị:
“Thần ngu ý cho rằng, yêu một người là phải một lòng một dạ.”
“Lâm đại nhân ba năm trước đã do dự giữa thần và quận chúa, nay lại tiếp tục dây dưa không rõ ràng —— không chỉ là bất kính với thần, mà càng là một sự xúc phạm với tình cảm chân thành của quận chúa.”
“Thần đã nói rõ với Lâm đại nhân —— về sau ngoài công vụ, tuyệt không qua lại riêng tư.”
Bệ hạ liếc ta một cái, nhàn nhạt bảo:
“Trẫm có trách phạt ngươi đâu, mau đứng lên đi.”
Rồi lại khẽ cười:
“Giang đại nhân nhà ta thật đúng là có mị lực, khiến hai đời trạng nguyên trẻ nhất triều ta đều đắm đuối chẳng rời.”
Ta sững người:
“Hai đời trạng nguyên?”
“Phải rồi, ngươi nhập triều muộn nên chưa rõ chuyện này.”
Bệ hạ cố ý giấu đầu hở đuôi, nửa cười nửa không:
“Phó tướng quốc nhà ngươi, năm xưa cũng từng tham gia khoa cử đấy. Vốn dĩ là trạng nguyên không thể bàn cãi, nhưng ngươi đoán xem sau đó thế nào?”
Nàng cười tủm tỉm:
“Kết quả là —— đúng ngay trước hôm ban bảng, có người cáo hắn chưa đủ tuổi dự thi điện. Còn thiếu đúng… một tháng.”
“Trẫm buộc phải theo luật hủy bỏ tư cách trạng nguyên của hắn.”
“Nhưng trẫm tiếc người tài, liền phá lệ chiêu hắn nhập triều, từ đó về sau lại bãi bỏ luôn giới hạn tuổi thi điện thí.”
Ta nghe xong, ánh mắt sáng rực, tim đập thình thịch.
Phó Ngọc, cái tên ấy — năm mười lăm tuổi mười một tháng… đã đỗ trạng nguyên!
Mà năm ấy ta còn mới vừa qua kỳ hương thí…
Bệ hạ cúi đầu, chuyên tâm bôi nước đỏ lên móng tay, thản nhiên nhắc:
“À phải —— ngươi có thể thuận lợi bước vào hàng nhất giáp, cũng là… nhờ vào Phó tướng quốc nhà ngươi giúp đấy.”