Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mẹ tôi là một người nổi tiếng gần xa vì chiều chuộng con gái.

Nhưng bà chỉ chiều chuộng chị gái tôi.

Còn với tôi, đứa con ruột của bà, thứ tôi được chỉ là trách mắng và sự thờ ơ lạnh nhạt.

thoát khỏi bà, tôi một mình ra ngoài học hành, sống tự lập.

Cho đến khi tốt nghiệp đi , bà chưa từng đến thăm tôi lấy một .

mười sau, chị gái tôi đột nhiên mắc bệnh nặng.

Mẹ vì chị lặn lội khắp nơi tìm danh y, cuối cũng tìm được một vị bác sĩ có chữa bệnh cho chị.

Nhưng khi đẩy cửa phòng khám ra, bà sững người tại chỗ.

“Con… là bác sĩ sao?”

Tôi không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn: “Đúng, là tôi.”

1.

Sau khi mẹ và cha tôi kết hôn không lâu, bác sĩ ở làng chẩn đoán bà không con.

tránh cha bị người ta chỉ trỏ, bà nhờ bà ngoại xoay xở nuôi một bé gái.

Bà đặt tên đứa trẻ ấy là Miên Ngôn – đồng âm với “miên miên tử tự”, nghĩa là dòng dõi được dài.

Sự xuất hiện của Miên Ngôn khiến những lời đàm tiếu “không biết đẻ” xung quanh mẹ tôi biến mất ngay lập tức.

Bởi vậy, bà vô yêu thương chị, thậm chí còn khắc nuôi Miên Ngôn tường nhà, bảo rằng đó là ra chị.

Lẽ ra gia đình ba người sẽ sống hạnh phúc, yên ổn như .

Ai ngờ một sau, mẹ lại mang thai tôi.

Đàn ông và đàn bà, suy cho vẫn khác nhau.

Cha tôi là một người truyền thống, rất coi trọng huyết thống.

Nghe tin vợ mình mang thai, ông vui mừng đến rơi nước .

Nhưng mẹ tôi thì không vui nào.

Bà giận dữ, bế Miên Ngôn đi lại khắp nhà, nhảy dây, chạy bộ, tôi rớt đi.

Bà còn hung hăng nói với cha: “Bác sĩ trong làng đã nói tôi không con, đứa trẻ là điềm gở, tôi không cần nó!”

Cha tôi cau mày: “Dù sao cũng là con ruột của chúng ta…”

Mẹ bế Miên Ngôn đặt trước mặt cha.

“Vậy còn đứa thì sao? Không phải cũng là con của anh à? bế nó về anh mừng rỡ bao nhiêu, nói nhà họ Ngô đã có người nối dõi. Giờ lại phân biệt ruột với không ruột, thiên hạ do anh định đoạt chắc? Anh sao thì được sao?”

“Dù nào tôi cũng không !”

Đêm đó, cha tôi hút thuốc đêm, sáng hôm sau khàn giọng, tóc bạc thêm mấy sợi.

Mẹ vẫn không chịu nhượng bộ.

Mãi đến khi bà ngoại run rẩy đạp xe đến nhà, mẹ mới chịu tôi.

Nhưng bà cũng nói rõ, có , nhưng tuyệt đối không nuôi!

2.

Tuổi thơ của tôi cứ trôi qua…ở nhà dì ruột.

Không tốt cũng chẳng tệ.

Có họ ăn thì tôi được ăn nấy.

Nhưng hễ có trứng, hồ hay thịt thì đều chị họ ăn trước.

Thứ tôi ăn nhiều nhất là cơm chan xì dầu.

Nhiều sau, ký ức tuổi thơ của tôi đã trở nên mơ hồ.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ hồ ở nhà dì chưa từng có phần cho tôi.

Và cơm chan xì dầu là món ngon nhất tôi từng ăn.

Có lúc dì tôi ngẩn người, liền vội vàng dỗ dành: “ , không phải dì không cho con ăn đâu, chỉ là ít quá, chị con đang học hành vất vả, cần ăn nhiều một . Đợi con bằng chị, dì cũng sẽ mua cho con ăn.”

Nghe vậy, tôi theo phản xạ cười, nhưng trong lòng còn đau .

“Con biết rồi, dì à. Yên tâm đi, bố con sẽ gửi tiền hoạt cho dì.”

là tôi cứ ở nhà dì như vậy cho đến khi bảy tuổi.

3.

tôi bảy tuổi, một dì ra bờ sông giặt quần áo, không may trượt chân ngã xuống bờ kè.

Khi vớt thì đã không còn nguyên vẹn nữa.

Sau khi dì mất, cậu tôi hồn vía mây, chẳng còn tâm trí chăm sóc tôi.

Nhưng ông là người tính tình hiền lành, dễ chịu.

Hồi tôi học lớp một, cậu chủ động dạy tôi chữ.

Có một , ông dạy đến chữ “雁” – .

Ông sững lại một .

“Ngô , con biết chữ không?”

Tôi ngẩng : “Biết, là tên của con.”

con biết vì sao mẹ đặt tên con như vậy không?”

“Con không biết…”

Cậu nhìn xa xăm, giọng như đang an ủi: “Chắc bà ấy con như chim , bay thật cao.”

Ông dùng những lời đơn giản mở lòng tôi.

Ông nói: “ mẹ con yêu con đấy.”

Nhưng khi tôi hỏi vì sao mẹ không đến thăm tôi, chỉ có cha đến thì cậu im lặng.

Tôi cố kìm nước , dùng giọng điệu của người hỏi ông: “Cậu à, thật ra mẹ con như chim bay về phương Nam, càng bay xa càng tốt, đúng không?”

Chưa dứt lời, tôi đã ông ánh màu bạc.

Tôi tưởng ông xúc động vì lời tôi.

Nhưng không ngờ, là vì tôi bỗng dưng quá hiểu chuyện khiến ông lo lắng.

hôm sau, ông lấy lý do không kham nổi, ép cha tôi đón tôi về.

4.

Khi rời căn nhà ngói của dì, chị họ đang đi học.

Trên tường nhà treo một túi hồ , là dì mua khi còn sống.

Sau khi dì mất, cậu vẫn không đụng đến.

Tôi buông tay cha, chỉ vào túi hồ .

“Cậu ơi, có cho con một túi hồ được không?”

Chalập tức tôi đi: “Con bé sao lại không biết điều , còn nhỏ đã biết xin đồ…”

Cậu nhìn nước trong tôi, dường như hiểu ý.

Ông bước đến, nhẹ nhàng lấy túi hồ xuống, cũng nhẹ nhàng lấy ra một túi đưa cho tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi mới ra, cậu không hề quên túi hồ .

Ông cũng như tôi, giữ lại đó dì mua, nhớ thương bà.

5.

Về nhà rồi, cuộc sống dĩ nhiên chẳng dễ dàng.

Bà ngoại đã mất, dì cũng mất, cậu cũng không đến nữa.

Hình như ngoài cha, tất những người từng đối xử tốt với tôi đều biến mất khỏi giới .

Người xung quanh tôi chẳng ai quen biết, không bạn.

Ngay mẹ tôi, tôi cũng chẳng quen.

Dù sao mấy ở nhà dì, bà chưa từng tới thăm một .

Tôi chỉ nhớ hôm đó, khi tôi về nhà, bà ăn mặc vô sành điệu.

Tóc ngắn, mặc bộ đồ bò, đi giày cao gót.

Trông rất thời thượng.

Tôi rất gần gũi bà , nhưng ánh của bà luôn khiến tôi sợ hãi.

Còn chị gái tôi – Miên Ngôn.

Chị tôi một tuổi, nhưng cao hẳn.

Chị cầm hộp sữa đậu đen ngay nhà dì tôi cũng chưa từng mua, bắt mẹ pha cho uống.

Lúc ấy tôi mới ra, nhà tôi điều kiện cũng đâu tệ.

Vậy tại sao tôi phải sống ở nhà dì?

Mẹ tôi ở đó bao , chẳng một đến thăm, có lẽ… vì bà không thương tôi.

Nhưng không sao, tôi và chị gần bằng tuổi, tôi có thử gần gũi chị.

Đêm đầu tiên ngủ chung giường, chăn trên người tôi bị chị đi mất.

Tôi lạnh run nhưng không dám nói, sợ chị mất ngủ.

Chỉ dám như con ốc sên, bò lại gần chị, đưa tay chăn.

Tôi , chị cũng .

Mấy như vậy tôi mới hiểu, chị chưa ngủ.

“Chị… chị ơi, em lạnh… cho em đắp được không…”

“Lạnh thì về nhà mình ngủ! Tao cũng lạnh!”

Nhưng chị à, lúc bố đưa em về đã nói, nơi … cũng là nhà của em .

6

Lúc không có hồ mè đen tôi không , không có sữa đậu nành tôi không , bị mẹ ngơ tôi cũng không .

Nhưng chỉ cần bị Miên Ngôn quát một tiếng, tôi lại òa nức nở.

Cha từ phòng bên chạy sang, vừa nhỏ giọng trách Miên Ngôn vài câu vừa ôm tôi vào lòng dỗ dành.

Mẹ cũng lê dép lẹp xẹp bước ra.

Vừa mẹ, Miên Ngôn lập tức òa : “ Mẹ ơi, nó giành chăn của con!”

Mẹ tôi nhìn cảnh đó liền quay sang quát cha tôi: “Ngô Tuấn, anh lại đây ngay! Không được dỗ dành Ngô Yến!”

Cha tôi không nghe lời, mẹ liền xông tới giật tôi ra khỏi tay ông, chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: “Mày cái , lẩm bẩm cái hả? Mày giành chăn của chị mày còn cãi được à? Đúng là giống y hệt con em gái của mày, chỉ biết giữ khư khư đồ của mình…”

Cha tôi mím môi định nói đó nhưng cuối lại im lặng.

Ông chỉ quỳ xuống ôm vai tôi, tôi chịu trận.

Không ai nghe tôi vừa nấc vừa lí nhí nói: “Dì đâu có như vậy…”

7

Sau đêm đầu tiên xảy ra chuyện đó, tôi càng trở nên tự ti .

Mỗi về nhà, tôi chẳng nói một câu nào, chỉ biết cắm đầu việc.

Dần dần, tôi quên mất “mẹ” là .

Mỗi tan học, đi ngang qua đầu làng, luôn có người đùa cợt với tôi: “Yến thật có phúc quá nha…”

“Mẹ con bé cưng con gái lắm nhỉ?”

“Mẹ cháu có dạy cháu phải chào người không?”

Mỗi như vậy, tôi chỉ cúi đầu, ậm ừ cho xong chuyện.

Họ đâu biết rằng, mẹ tôi chưa từng là “bảo mẫu” cho tôi, chỉ cho Miên Ngôn thôi.

Bà cũng chưa từng dạy tôi gọi ai bằng .

Chỉ có dì từng dạy, nhưng dì đã mất rồi.

Có lẽ vì tôi quá lặng lẽ, nên cha không chịu nổi nữa.

Một tối ăn cơm, ông hiếm hoi uống rượu.

Say rồi, ông chỉ tay vào mẹ, gầm : “Cô nói cho tôi nghe, Ngô Yến có phải là con gái cô không?!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương