Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

Lúc này, con gái đứng bên cạnh tôi, nhìn Giang Dục Thần hỏi:

“Ba, sao ba lại tỉnh dậy vậy?”

Giang Dục Thần như nhớ ra chuyện gì, ánh mắt thoáng trầm xuống:

“Bị chọc tức mà tỉnh.”

“Có phải là cuộc điện thoại vừa rồi con gọi cho ba? Nào, nói lại một lần nữa trước mặt ba xem!”

Tôi: “?”

Không kịp nghĩ gì, tôi buột miệng hỏi:

“Lúc hôn mê anh vẫn nghe được bên ngoài sao?”

Giang Dục Thần gật gật đầu:

“Khi hôn mê, anh vẫn luôn cảm nhận được thế giới bên ngoài, cũng có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.”

Con gái đột nhiên tròn mắt, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ kinh ngạc:

“Vậy thì ba tức giận ghê đó, vừa nghe mà đã tỉnh lại luôn.”

Khóe miệng Giang Dục Thần giật giật, sắc mặt vốn tái nhợt cũng dần đen lại.

Con trai khó hiểu nhìn em gái hỏi:

“Em gái, em nói gì với ba trong gọi đó?”

Con gái liền lặp lại lời mình nói trong điện thoại:

“Ba, con muốn ảnh đế làm ba con, ba mà không nói gì thì con xem như ba đồng ý rồi đó?”

Giây tiếp theo, Giang Dục Thần lạnh lùng, dứt khoát nói:

“Bây giờ ba nói với con, ba không đồng ý!”

12

Con gái khẽ run lên, thấy vậy liền trốn sau lưng tôi.

Con trai nhìn em gái, đầy bất lực nói:

“Em lại còn dám gọi cho ba đang hôn mê, bắt nạt ba không thể nói chuyện, em đúng là liều lĩnh đấy.”

Giang Dục Thần: “…”

Khóe miệng tôi giật giật.

Phải nói, con trai này cũng biết nói mát đấy chứ.

Lúc này, con gái lí nhí nói thêm một câu:

“Nhưng mà con không phải đã chọc tức ba tỉnh lại rồi sao? Dù không có công lao thì cũng có khổ lao mà!”

Tôi, Giang Dục Thần, con trai: “???”

Ba gương mặt đều xuất hiện dấu chấm hỏi.

Con gái đảo đảo đôi mắt đen láy, bước lên giường, giọng điệu như người lớn thương thuyết:

“Ba, vậy nếu con đã chọc tức ba tỉnh lại, mình coi như công bằng đi, bỏ qua chuyện này được không?”

Giang Dục Thần bình tĩnh trả lời:

“Được.”

Vậy là chuyện này cứ thế trôi qua dưới màn “biện luận” không hề thua kém ai của cô bé này.

13

Giang Dục Thần nói rằng anh đã ngủ quá lâu rồi, bây giờ không muốn nghỉ ngơi nữa.

Hai đứa nhỏ ngồi bên giường anh trò chuyện, kể cho anh nghe những chuyện thú vị ở trường mẫu giáo.

Giang Dục Thần dịu dàng lắng nghe, đáp lại từng câu của chúng, bầu không khí giữa ba cha con vô cùng ấm áp.

Đến bữa tối, quản gia mang xe lăn đến đỡ Giang Dục Thần lên ngồi.

Tôi đẩy anh đến phòng ăn, con trai chủ động đề nghị:

“Để con đút cho ba ăn nhé.”

Con gái cũng vội vàng nói:

“Con cũng muốn đút, để con đút cho ba ăn!”

Tôi mỉm cười dịu dàng:

“Hai đứa ngoan ngoãn ăn cơm đi, để mẹ đút cho ba.”

Con trai và con gái đồng thanh:

“Dạ——”

Tôi quay sang Giang Dục Thần, nói:

“Để em đút cho anh ăn, anh muốn ăn gì thì bảo em, em gắp cho anh.”

Giang Dục Thần khẽ gật đầu:

“Làm phiền em rồi.”

Sau bữa cơm, tôi ngồi trầm ngâm.

Trước khi Giang Dục Thần tỉnh lại, tôi vẫn luôn ngủ cùng anh, tiện chăm sóc và mát-xa cho anh.

Nhưng giờ anh đã tỉnh, có lẽ nên tạm thời tách phòng.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi con gái:

“Đô Đô, hôm nay ba tỉnh rồi, mẹ có thể qua phòng con ngủ cùng không?”

Con gái ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi lại:

“Sao ba tỉnh rồi thì mẹ lại sang phòng con ngủ vậy?”

14

Tôi giải thích:

“Bởi vì trước đây mẹ ngủ cùng ba là để tiện chăm sóc ba. Giờ ba đã tỉnh, không cần mẹ chăm sóc nữa, mà ba cũng có thể không quen khi mẹ ngủ cạnh.”

Lúc này, con trai cũng mở miệng hỏi:

“Nhưng bây giờ ba vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn cần mẹ chăm sóc mà. Hơn nữa, ba mẹ vốn dĩ là vợ chồng, chẳng phải nên ngủ cùng nhau sao?”

Tôi sững người.

Đúng là tôi không nghĩ đến chuyện đó.

Tôi quay sang nhìn Giang Dục Thần, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi.

Anh nhướng mày, khóe mắt hơi cong lên, như thể có chiếc móc câu nơi đuôi mắt.

Tôi khẽ nín thở, vô thức siết chặt tay.

Giang Dục Thần hơi cong môi, giọng trầm thấp, đầy từ tính:

“Con trai nói đúng. Chúng ta là vợ chồng, vốn không nên ngủ riêng. Phải dành nhiều thời gian cho nhau hơn.”

“Với lại… bây giờ anh vẫn rất cần em.”

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên chút xúc động khó nói rõ.

“Vậy được.”

15

Chơi với bọn trẻ một lúc, đợi chúng ngủ say rồi tôi đắp chăn cẩn thận, sau đó quay trở lại phòng.

Giang Dục Thần tựa vào đầu giường xem điện thoại. Thấy tôi trở về, anh đặt điện thoại xuống, hỏi:

“Bọn trẻ ngủ rồi à?”

Tôi gật đầu: “Ừm.”

“Có cần em giúp anh đi tắm không?”

Giang Dục Thần ngừng một nhịp, khóe môi nở nụ cười nhạt:

“Bà xã, mặc dù lúc anh hôn mê, em vẫn thường tắm cho anh, nhưng bây giờ anh tỉnh rồi, nếu em còn giúp anh, chắc anh sẽ xấu hổ mất.”

Tôi không nhịn được bật cười:

“Nói được câu này thì tôi không nghĩ anh sẽ xấu hổ đâu.”

Giang Dục Thần gật đầu, giọng khàn khàn trầm thấp:

“Không, anh sẽ xấu hổ đấy.”

“Vậy được, để tôi gọi chú Trần đến giúp anh nhé?”

Giang Dục Thần nói:

“Vừa rồi chú Trần đã giúp anh rồi.”

Tôi gật đầu: “Vậy tôi đi rửa mặt trước đã.”

Nửa tiếng sau, tôi thay đồ ngủ xong bước ra.

Tôi cởi dép, leo lên giường.

Nhìn thấy Giang Dục Thần đang cầm điện thoại xem lại đoạn livestream của tôi và con gái trong chương trình.

“Ánh mắt của cậu ta nhìn em không hề bình thường, chắc chắn là thích em.”

Tôi sững lại, rồi nhận ra anh đang nói đến Trần Hiến Tri.

“Đúng vậy, anh ấy đã từng tỏ tình với tôi.”

Giang Dục Thần quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhẹ nhàng hỏi:

“Anh ta nói sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương