Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Bên ngoài đại điện đã được giăng dây phong tỏa.
Ba tôi quỳ gối ở bậc thềm, hồi lâu không đứng dậy.
Tôi bước đến đỡ ông, thấy ông cung kính dập đầu ba cái về phía Phật điện.
Lúc xuống núi, đi được nửa đường, ba bỗng dừng chân lại.
Chỉ vào một gốc đại thụ cao sừng sững, ánh mắt xa xăm, dịu dàng:
“An An, hai mươi bảy năm trước, ba và mẹ đến Hoa Đài Sơn dâng hương cầu con.
Trên đường xuống núi, bỗng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc bên bụi cỏ.
Tiến lại gần thì thấy một bé gái chưa đầy tháng tuổi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm vì khóc, nhưng vừa nhìn thấy tụi ba thì nhoẻn miệng cười.
Mẹ con lúc đó mềm lòng không chịu nổi, nói con là món quà Phật tổ ban cho.
Vậy là chúng ta đưa con về, đặt tên cho con là… Tĩnh An.
Giờ thoắt cái, con đã 27 tuổi rồi.”
“Ba.”
Tôi khoác tay ông, nhẹ nhàng tựa vào vai, “Con đã sớm muốn hỏi… về thân thế của mình.”
“Nhưng cho dù thế nào, ba và mẹ… vẫn là người con yêu thương nhất đời.”
“Sau này, năm nào chúng ta cũng đến Hoa Đài Sơn, thắp hương cảm tạ Phật tổ.
Vì đã cho con một mái nhà ấm áp,
Vì đã cho con cơ hội được sống tiếp.”
Dòng chữ [Cha nuôi] trên đầu ba dần dần tan biến.
Còn những người xung quanh, những ký hiệu [Người qua đường] cũng bắt đầu mờ đi, rồi biến mất.
Con đường về sau… tôi sẽ phải tự mình mở lối, tự mình giữ cho đôi mắt luôn sáng rõ.
— Hết —