Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Hôm diễn ra tiệc cuối năm, tôi bị ép lên sân khấu biểu diễn tiết mục “lấy ngực đập đá”.

Người phối hợp cùng tôi, lại chính là cậu trai tôi thầm thích.

Hôm đó, cậu ta đập tôi bay thẳng vào bệnh viện.

Tình yêu của tôi, tại sao lại không giống ai hết vậy trời???

1

Trước khi lên sân khấu, nhỏ bạn thân còn cố gắng níu tôi lại:

“Hay thôi đi mày, vốn dĩ chuyện này đâu phải của mày.”

Tôi phất tay: “Không sợ gì hết.”

Thật ra nó nói đúng – công ty tôi là một hãng game lậu nho nhỏ, kiểu như “Huyền Thoại Tham Ăn”, hay “Anh Là X Hòa Khôi”…

Bình thường mấy trò chơi của họ cũng toàn theo đuổi cảm giác mạnh.

Lần này tổ chức tiệc cuối năm, nghĩ ra cái trò bốc thăm tiết mục biểu diễn.

Người xui xẻo bốc trúng tiết mục “ngực đập đá”, vốn dĩ là con bạn thân tôi.

Tôi xông lên thay mặt nó cãi lý, từ an toàn lao động đến triết lý tự do của Nietzsche cũng lôi ra cãi.

Bên kia mặt dày như tường thành, không lọt chữ nào.

Cuối cùng tôi bực quá, đầu óc nóng lên hét: “Tôi làm thay nó, được chưa?!”

“Cũng được.”

…Hả?

Ủa khoan đã, sao không từ chối tôi một cái cho tôi xuống nước?

Tôi quay sang nhìn bạn mình, thấy nó sắp khóc tới nơi.

Người ta ức hiếp tôi thì tôi chịu, nhưng dám ức hiếp bạn tôi? Đừng hòng.

Tôi, cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu bước lên sân khấu.

Mà ác liệt nhất là – tới lúc diễn tôi mới phát hiện…

Người cùng lên sân khấu với tôi, là cậu thực tập sinh mới vào công ty được một tuần.

Tên là Tiểu Hà, khoảng hai mươi mấy tuổi, da trắng mịn, cười rạng rỡ như trời trong, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, còn đối xử với mấy chị em lớn tuổi vô cùng ấm áp chu đáo – kiểu trai hoàn hảo y chang gu của tôi.

Nếu tôi còn đang đi học, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cậu ấy trước.

Mà đời làm “tiên nữ già tuổi” là vậy đó – lần tiếp xúc gần gũi nhất với trai trẻ, lại là lúc cậu ta cầm búa lên và định đập thẳng vào ngực tôi.

2

Sát giờ lên sân khấu, tôi sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.

“Chị ơi, không sao đâu.” – Tiểu Hà bỗng quay sang nói với tôi.

“Hả?”

“Là như này nè, khi đặt đá lên ngực sẽ tạo ra một mặt chịu lực.”

Cậu ta vừa giải thích, vừa làm động tác minh họa.

“Khối đá nặng thì gia tốc sẽ nhỏ, cho nên sẽ không tạo ra áp lực lớn.”

“Còn xương ức của con người thật ra có cấu trúc giảm chấn. Trong ngành kết cấu học thì…”

Tiểu Hà bắt đầu một bài giảng khoa học không hồi kết.

Trời đất ơi…

Đây là bản chất của đàn ông sao?

Trên con đường khoa học nghiêm túc, một khi đã bước vào là không quay đầu?!

Dù cậu có demo 1 vạn lần cái câu ‘Không ai hiểu kết cấu học hơn tôi’… Tôi vẫn sợ muốn xỉu, hiểu không?!

“Nhưng mà…” – Cuối cùng cậu ta cũng chịu dừng lại.

“Cho chắc ăn thì em đã luyện tập với ba em nhiều lần rồi.”

“Mấy lần gần đây, ông ấy bảo cảm giác cũng giống như được mát-xa vậy thôi.”

Tiểu Hà cười ranh mãnh:

“Chị yên tâm đi, coi như em đang… mát-xa cho chị nha~”

3

Tôi mặc bộ thủy thủ ngắn cũn, xấu hổ bước lên sân khấu.

Do sở thích kỳ lạ của lãnh đạo, bảo rằng “tiệc cuối năm là phải bung xõa”, nên nhất định bắt mặc kiểu này.

Tiểu Hà cũng không khá hơn gì, bị bắt mặc sơ mi bó sát, cơ bụng mờ mờ hiện rõ.

Nhắc lại vẫn muốn chửi:

Bộ thủy thủ của tôi, cái váy ngắn tới mức không thể ngắn hơn.

Tiểu Hà không ngừng trấn an:

“Chị yên tâm”, “Nhanh thôi mà”, “Em sẽ cẩn thận”…

Còn tôi thì hoảng loạn nghĩ:

“A a a a váy ngắn quá, có lộ không đó trời ơi chết mất!!!”

Tôi nằm trên hai chiếc ghế băng, ngực đè khối đá, tay thì rướn xuống kéo váy.

Đúng lúc đó, một đồng nghiệp gõ mạnh cái cồng: “KENG!!!”

Tôi giật mình.

Tiểu Hà nhắc: “Đến rồi đó!”

Ngay sau đó là một cây búa lớn lao thẳng tới.

Tôi.

Theo phản xạ…

Giơ tay lên định chắn.

…Tôi chắn cái gì vậy trời đất ơi???!!!

Trong khoảnh khắc đó, khối đá lệch khỏi vị trí, rớt xuống đất.

Tôi còn chưa kịp hét “Cái đệch…!” cho trọn câu, đã bị cây búa kia giáng thẳng xuống ngực – đập tôi về lại kiếp trước.

Chỉ còn hai bàn tay đang giơ lên, run rẩy chỉ về phía quả cầu đèn lấp lánh trên trần nhà.

4

Đó là mùa đông năm 2015, là mùa đông mà cả đời này tôi cũng không bao giờ quên.

Công ty bên cạnh, thề có trời… từ đó trở đi không dám tổ chức tiệc cuối năm nữa.

Cảnh tượng hôm ấy:

Một phiên bản lỗi của Thủy Thủ Mặt Trăng, mặt méo xệch, sùi bọt mép, được bế thẳng lên xe cấp cứu trong tiếng cười rộn ràng của mọi người.

Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi ngộ ra hai điều:

Một – cái công ty rẻ rách đó, tôi không thể ở lại được nữa.

Hai – đàn ông á, đúng là chỉ giỏi khiến tôi… thân tàn ma dại.

5

Sau vụ đó, tôi được phong tặng một biệt danh mới:

Thần Búa Đòi Mạng.

Tất nhiên rồi, chuyện xui xẻo đó thật ra… không thể trách Tiểu Hà được.

Hồi mới được chọn làm “nữ chính phá đá bằng ngực”, tôi ngày nào cũng lo lắng đến mất ngủ.

Lịch sử tìm kiếm toàn mấy thứ kiểu:

“Thua viên đá thì có tính tai nạn lao động không?”

“Tự cứu khi gãy xương thế nào?”

“Phí thuê luật sư kiện công ty vì tai nạn lao động là bao nhiêu?”…

Khi đó, Tiểu Hà còn âm thầm nhắn tin cho tôi:

“Chị ơi, thật ra không đi cũng được. Em có thể giúp chị xin nghỉ.”

Nhưng khổ cái… bạn thân tôi đã mời tôi đi ăn bún ốc suốt ba ngày để tạ lỗi rồi.

Tôi mà không đi, không lẽ đẩy lại tiết mục cho nó?

Nó mà biết, chắc thấy tôi… hài dữ dằn lắm.

Thế thì liệu có thể xin hủy luôn tiết mục không?

“Để em thử xem.”

Và kết quả là… không những không xin được, mà Tiểu Hà còn bị chỉ định làm người cầm búa đập ngực tôi.

Hai đứa nhìn nhau trợn tròn mắt như phim truyền hình.

Tiểu Hà vẫn rất có khí chất đàn ông.

Sau đó cậu ấy còn chủ động đề nghị vài lần:

“Hay là mình đổi chỗ nhé. Em nằm xuống, chị cầm búa đập là được rồi.”

Tấm lòng thì ấm thật đấy, nhưng tôi vẫn từ chối với lý do:

“Tôi muốn thử thách bản thân.”

Không phải tôi mềm lòng với trai đẹp.

Thật sự là tôi nhìn cái làn da trắng trẻo, mịn màng của cậu ấy…

Tôi còn đập lệch cả khi bổ hạt dẻ, lỡ đâu một búa phang thẳng vô trán cậu thì ai đền nổi?!

“Chị đây thích thử thách bản thân đó, làm gì được nhau!”

6

Và thế là cái người “thích thử thách bản thân” như tôi, phải nằm viện hai tuần tròn trong mùa đông đó.

Không thể nói là không được gì cả.

Tiểu Hà cảm thấy vô cùng áy náy, tình nguyện làm điều dưỡng cá nhân cho tôi để chuộc lỗi.

Tôi bị gãy xương sườn, đi lại bất tiện.

Mỗi ngày, cậu ấy đều làm theo lời dặn của bác sĩ, chuẩn bị đồ ăn mềm dễ nuốt cho tôi.

Nhưng mà… tôi không thể trang điểm!

Thêm vào đó là khuôn mặt phờ phạc do chấn thương, trông già hơn chục tuổi!

“Chị ơi, cẩn thận nóng.” – Cậu ấy dịu dàng bón tôi ăn.

Tôi bị chấn động xương, răng cũng lỏng, nên chỉ có thể mím môi nhai từ từ, như bà cụ ngậm cháo.

Cả căn phòng… toát lên bầu không khí hiếu thảo và nhân ái.

Giống như cậu ấy đang chăm sóc một… cụ bà tuổi xế chiều.

7

Công việc chăm sóc của Tiểu Hà thì phong phú khỏi bàn.

Ban đầu, y tá thường xuyên tới giúp tôi vận động nhẹ để tránh lở loét do nằm lâu.

Tiểu Hà xem vài lần là học được luôn.

Sau này y tá bận, không tới được.

Tôi nhìn Tiểu Hà.

Tiểu Hà nhìn tôi.

Cậu ấy mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ tay chân tôi để vận động.

Lồng ngực săn chắc làm điểm tựa, giúp tôi trở mình một cách hết sức cẩn trọng.

Tôi nằm sấp như một quả trứng chiên lật mặt.

Tiểu Hà bắt chước y tá, lấy khăn ấm ẩm, tỉ mỉ lau sạch từng chút ở bắp chân và cánh tay tôi.

Từng nhịp thở của cậu ấy phả bên tai, khiến tim tôi đập như trống trận.

Chỉ tiếc tôi không viết nhật ký, nếu có chắc chắn sẽ là:

“Ngày X tháng X, trời nắng.”

“Hôm nay, có một người đàn ông giặt khô tôi từ đầu đến chân.”

“Không chỉ giặt, anh ta còn thổi khí vô tai tôi nữa!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương