Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Sợ ba mẹ lo, tôi mặt lạnh băng đi thẳng vào phòng mình mới nghe máy.
“Chu Nhuận, em đến tiệm váy cưới làm gì?
Ai cho em mặc váy cưới?
Em đi với ai?
Một mình hả?”
“Anh bảo em về nhà mà em nghe không hiểu à?
Anh đã đợi em ở nhà rất lâu rồi đấy, đừng có thách thức kiên nhẫn của anh!”
Tôi hít sâu để kiềm chế cảm xúc.
“Giang Tiêu, anh tưởng anh là vua chắc?
Tôi là người lớn, tôi tự quyết định việc của mình.
Tôi nói chia tay rồi, người không hiểu tiếng người chính là anh đấy.”
“Tôi đi thử váy cưới hay làm gì thì liên quan quái gì đến anh?
Còn tiếp tục làm phiền thì đừng trách tôi báo công an!”
“Với lại, nơi đó chưa bao giờ là nhà của tôi!
Đó là nhà của anh!”
Không chờ anh ta phản ứng, tôi dứt khoát cúp máy.
Rồi chặn luôn số mới anh ta vừa dùng.
Nằm trong căn phòng mà ba mẹ chuẩn bị kỹ lưỡng cho tôi, tôi lăn qua lăn lại không sao ngủ được.
Đến bốn giờ sáng, dì tôi gửi một tin nhắn.
“Giang Tiêu tìm đến nhà dì rồi đấy, con nói gì với nó vậy?
Hôm nay nhìn nó lạ lắm, cứ hỏi mãi con đi đâu, còn quỳ ngay cửa nhà dì, thế nào cũng không chịu đứng dậy.”
Tôi dụi đôi mắt mệt mỏi, nhắn lại.
“Con đã nói rõ ràng rồi.
Chắc nó tự phát điên thôi.
Không chịu nổi cảm giác người luôn theo đuổi mình đột nhiên biến mất, tự ái nó bị đả kích đấy.
Dì đừng nói cho nó con ở đâu nhé?”
“Dì của con ngu thế chắc?
Đương nhiên không nói rồi.
Dì đang trên đường ra sân bay đây, chắc kịp tới dự đám cưới.
Mà cưới gì mà phải dậy sớm thế?
Sao giờ con đã tỉnh rồi?”
Tôi không trả lời nữa, tắt luôn điện thoại.
Nước mắt lại không kiềm được mà trào ra, làm mờ đi tầm mắt.
Đến khi chỉ còn một tiếng nữa là phải dậy, tôi mới thiếp đi được một chút.
Trong mơ cũng chẳng yên ổn, tai tôi văng vẳng giọng Giang Tiêu.
“Em không được đi.
Em không được rời xa anh.
Anh không cho phép!”
“Ai cho em lấy chồng?
Em chỉ được ở bên anh!
Trước đây là anh sai, anh xin em, cho anh một cơ hội được không?
Nhuận Nhuận, anh xin em tha thứ.”
…
Nước mắt ướt đẫm gối, tôi khóc đến mức cả người co giật.
Mãi tới khi mẹ lay tôi dậy, tôi mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
“Làm sao vậy Nhuận Nhuận?
Mơ gì mà khóc dữ vậy?
Hay là không muốn cưới nữa?”
“Con gái mẹ không muốn cưới thì thôi, mẹ đi nói với họ.
Đừng có ép mình.”
Tôi vội nắm lấy tay mẹ.
“Không, con vẫn cưới.
Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, con không sao.”
Dậy rửa mặt chải đầu qua loa, chuẩn bị trang điểm thì điện thoại tôi lại đổ chuông.
Nhìn cuối số thì biết là của Triệu Vũ Yên.
Chắc chắn là muốn khoe mẽ đây.
Cô ta thắng rồi, còn tôi thì thành kẻ bỏ chạy.
Tôi không nghe máy, lạnh lùng bấm từ chối.
Cô ta lại nhắn liền mấy tin.
“Nhuận Nhuận chị, xin lỗi chị, tất cả là lỗi của em, em cầu xin chị tha thứ cho em, đều là em sai.”
“Chị có thể nói giúp với tổng giám đốc Giang đừng đuổi việc em không?
Em còn phải nuôi ba mẹ già yếu.
Tiền thuê nhà ở khu này em cũng không kham nổi, em đã dốc sạch tiền tiết kiệm rồi, em thật sự không chống đỡ nổi nữa!”
“Tôi thừa nhận trước đây đúng là có ý với Giang tổng.
Nhưng thật sự giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Tôi lấy mạng mình ra thề!
Giang tổng giờ không nghe điện thoại tôi nữa, cũng xóa liên lạc luôn rồi.
Tôi thật sự hết cách nên mới cầu xin chị.
Người trong công ty đều nói Giang tổng thích chị nhất, chị nói gì anh ấy cũng nghe…”