Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50NyyhS5LE

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

9

Mẹ bưng bữa sáng tới, thấy tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngạc nhiên hỏi:

“Có chuyện gì đấy con? Sao ngẩn ra thế?”

Tôi lắc đầu, không thèm trả lời tin nhắn của Triệu Vũ Yên.

Lời cô ta tôi chẳng tin nổi một chữ.

Cũng không muốn dính dáng gì tới quá khứ nữa.

Đợi xong hôn lễ, tôi sẽ đi đổi số điện thoại.

Dù sao tôi cũng chẳng có mấy bạn bè, đổi số cũng không ảnh hưởng gì, nhưng sẽ bớt được nhiều phiền phức.

Tôi vừa mới ăn được một miếng thì chuông cửa nhà vang lên.

Mẹ vừa lẩm bẩm vừa đi mở cửa.

“Sáng sớm ai thế không biết?

Cố Xuyên vừa nhắn còn chưa ra khỏi nhà cơ mà?”

Một lát sau, mẹ cầm theo một ly trà sữa đi vào.

“Ai đặt đồ ship thế này?

Mẹ nhìn giấy dán trên cốc mới biết.

‘Công chúa Nhuận Nhuận’… ồ, Nhuận Nhuận ơi, trà sữa con đặt tới rồi này.

Mẹ để cạnh con nhé?

Mấy thứ này bớt uống thôi con, muốn uống thì bảo dì nấu cho.”

Mẹ đặt cốc xuống trước mặt tôi rồi quay ra ngoài.

Tim tôi đập ngày càng nhanh, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Hôm nay tôi hoàn toàn không đặt đồ ship.

Trong đơn đặt hàng của tôi cũng chưa bao giờ ghi tên thế này.

“Công chúa Nhuận Nhuận”…

Đó là cái tên Giang Tiêu từng hay dùng khi đặt trà sữa dỗ dành tôi.

Nhưng đã rất lâu rồi anh ta không dùng nữa.

Anh ta biết tôi về nhà rồi sao?

Nhưng làm sao anh ta biết địa chỉ nhà tôi?

Tôi không dám nghĩ tiếp, cầm ly trà sữa lên nhìn.

Đúng là càng khẳng định ý nghĩ ấy.

Vị y hệt thứ tôi thích.

Ít đá, không đường.

Tôi cắm ống hút, uống một ngụm.

Vị ngọt béo lan khắp miệng.

Nước mắt lập tức dâng lên, làm mắt tôi nhòe đi.

Chuyên viên trang điểm hoảng hốt, vội lấy giấy chấm nước mắt cho tôi.

“Cô Chu đừng khóc nữa ạ, nền trang điểm khó lắm mới làm xong, hỏng mất.”

Mẹ nghe vậy liền chạy vào, tay chân luống cuống an ủi tôi.

“Nhuận Nhuận, sao vậy con?

Không muốn cưới hả?

Không muốn thì thôi, mẹ không ép.

Chỉ tại ba thấy Cố Xuyên được nên mới sắp xếp thôi, thật ra nhà mình giờ cũng ổn lắm rồi, không cần liên hôn gì hết.

Không cưới nữa cũng được, đừng khóc…”

Tôi vội nắm tay mẹ.

“Không sao đâu mẹ.

Con vẫn cưới.

Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, con không sao mà.”

Tôi cố nén hết cảm xúc, để chuyên viên tiếp tục trang điểm.

“Mẹ đừng lo, con chỉ là tiếc khi phải rời mẹ với ba thôi, con ổn mà.”

Mẹ thấy tôi bình tĩnh lại mới nhẹ nhõm thở ra.

“Làm mẹ sợ muốn chết.

Yên tâm đi, mẹ đã nói với nhà họ Cố rồi.

Cưới xong con cứ về nhà ở, từ từ quen rồi hãy tính chuyện dọn về sống cùng.”

Bà không yên tâm để tôi ngồi một mình nên ở lại cạnh tôi suốt lúc trang điểm.

Cho đến khi mọi thứ xong xuôi.

Cho đến khi Cố Xuyên đến đón tôi đi làm lễ cưới.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.

Không hiểu sao lại thấy có chút quen thuộc.

Anh ấy mang dáng vẻ vô cùng nhã nhặn lịch sự, hoàn toàn khác với hình ảnh cậu ấm ăn chơi mà tôi tưởng tượng.

Quả nhiên mắt nhìn người của ba tôi tốt hơn tôi nhiều.

Chúng tôi suốt cả đoạn đường cũng không nói gì thêm.

Trên suốt quãng đường đến khách sạn.

Anh ấy vừa xuống xe đã bế tôi lên trước mặt bao người.

Làm tôi sợ đến mức phải vòng tay ôm chặt cổ anh.

Khóe môi anh lướt qua nụ cười rất nhẹ, nhưng tôi vẫn bắt gặp được và tim tôi bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương