Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhị Thập rầu rĩ không vui, trốn trong chăn.
Mộ Cẩm nhếch chăn , ra lệnh: “Dậy.”
Nhìn đến cái ánh mắt lạnh ghê người hắn, nàng cố nén khó chịu, ngồi dậy.
Mộ Cẩm choàng trung y, không có thắt đai lưng, lồng n.g.ự.c mở ra hơn phân nữa, trên đọng lại vài giọt mồ hôi.
Tư thái một trong tứ tuyệt kinh thành tạo nên vẻ mê hoặc lòng người. Nhưng Nhị Thập có hứng thú thưởng thức, cảm buồn ngủ, nàng một bên ngủ , hắn một bên mặc quần áo.
Mộ Cẩm sắc mặt không vui, thế nhưng lại không nói gì nữa, quay đầu rời đi.
vừa đóng lại, Nhị Thập liền ngả đầu ngủ.
– —
Sáng sớm hôm , Mộ Đông Ninh tới thăm.
Lúc Nhị Thập bất ngờ chuyển Yểm Nhật , treo mình thẻ bài mang số, Mộ Đông Ninh từng tới thăm một lần.
Mộ Đông Ninh cầm thẻ bài, lật xem một lúc, nói: “A Man, tốt xấu gì em cũng không phải làm nha hoàn nữa. Thị thiếp Nhị ca tuy , nhưng nửa đời không cần lo cơm ăn áo mặc, nếu như…” Nàng ngừng một lát, nói tiếp: “Em về cũng có sống một cuộc sống tốt.”
Tam tiểu thư tâm tính tốt đẹp, nghĩ đến Nhị Thập Yểm Nhật , dù rời khỏi phủ cũng có được Nhị công tử bố thí cho cẩm y ngọc thực.
Nhưng , Nhị Thập trước vẫn cho rằng, vẫn là làm nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư thoải mái hơn. Cái người Nhị công tử quá nguy hiểm.
Việc đến mức , nghĩ cũng vô ích.
“Nhị Thập.” Thập Nhất đứng bên gõ , nói: “Tam tiểu thư đến.”
Nhị Thập vội vàng rời giường.
Giẫm chân trên đất kinh thở gấp một tiếng.
Tối hôm , Nhị công tử bởi vì nàng thất thần tức giận, động tác càng thêm hung bạo, vòng eo dưới thân dường như không thuộc về nàng nữa, đi đường không theo sai bảo. Nàng thở ra một hơi, xoa xoa đùi, ổn định bước chân rồi kéo ra .
Yểm Nhật phía tây bắc Mộ gia. Có trung viện, ngoại viện, lại không có cảnh đẹp. có vài cọng hoa dại mọc , so với các tòa các rực rỡ hoa xuân, đình đài lầu các khác trong Mộ gia thì nơi đây như một tòa các hoang vu.
Mộ Đông Ninh đang đứng trong sân, xiêm y đỏ tươi so với ánh nắng đẹp hơn. Nàng uyển chuyển mặt mày, hiện tâm trạng vui vẻ. Không Nhị công tử, tùy ý nguông cuồng, hàm ý luôn để đuôi mắt.
Mộ lão gia nói, Mộ đại công tử cùng Tam tiểu tướng mạo lão.
Nhị công tử thì lại càng Mộ phu nhân đời.
Nhị Thập tiến đến Mộ Đông Ninh hành lễ.
“Miễn lễ, A Man…” Mộ Đông Ninh chưa gặp Nhị Thập, không khỏi dò xét nàng trên dưới.
Nhị Thập cúi đầu, không nói lời .
Mộ Đông Ninh : “Em không nói được sao?”
Nhị Thập gật đầu.
Mộ Đông Ninh lại : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhị ca có đi điều tra hay không?”
Vài trước, Hoa Uyển có nữ nhân mang thẻ bài đệ tam bỗng nhiên biến mất không rõ tung tích.
Mộ Đông Ninh đi ngang Băng Sơn Cư, nghe được các nàng Hoa Uyển bàn luận sôi nổi. Mộ Động Ninh trong phủ xảy ra án mạng, vội vàng đến Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm phong khinh vân đạm nói: “Tiểu Tam về quê.”
(*Phong kinh vân đạm: Gió nhẹ mây bay)
Thị thiếp hắn đông đảo, Mộ Đông Ninh tự nhiên nghĩ tới các thủ đoạn tranh sủng ác độc. Lại nhìn Nhị Thập, tính cách lương thiện, bây giờ lại bị câm, làm thế có đấu lại các nữ tử quyến rũ.
Nhị Thập Yểm Nhật một rưỡi, cằm càng nhọn dần, hai má ngày càng hóp. Mộ Đông Ninh không khỏi tự , lúc trước năn nỉ Mộ Cẩm thu nhận Nhị Thập có phải hay không là một chuyện sai lầm?
Nhị Thập đưa Mộ Đông Ninh .
Từ bên bước , ngửi mùi không thích hợp, Nhị Thập có chút đỏ mặt, vội vàng đến mở sổ.
Mộ Đông Ninh vẫn là thiếu nữ, đối với cái mùi kia không hiểu chút . Nàng cảm , gian đơn sơ Nhị Thập với một nha hoàn.
Giường đệm được gấp gọn gàng, có một chiếc gối đầu, không lưu lại chút dấu vết có hai người.
Mộ Đông Ninh quay đầu lại nàng: “Nhị ca gần đây cùng em nơi sao?”
Nhị Thập chần chừ, vẫn là gật đầu. Nàng không muốn nghe tình hình gần đây Mộ Cẩm, thế nhưng luôn có người bên cạnh nhắc cho nàng, Nhị công tử thành thân, lại độc sủng nàng.
“Chuyện …” Mộ Đông Ninh không biết nên vui hay buồn, “Nhị ca đến nay vẫn chưa có… bên Nhị tẩu… Điều không hợp lý.”
Nhị Thập không đáp lại. Đúng là không hợp lý, nhưng thì thế ? Nhị công tử cũng không phải là một người phân rạch rõ ràng.
“ Nhị tẩu hiểu lầm em.” Mộ Đông Ninh thoáng ngừng lại: “Tuy vậy, Nhị ca thương em cũng tốt… Người tính tình có chút cổ quái, nhưng không phải người lòng dạ chim chuột.”
Không trách được Tam tiểu thư đối với Nhị công tử rất tín nhiệm. Những thứ khác không nói, Nhị công tử đối với Tam tiểu thư thật sự rất tốt. Trước kia, Nhị Thập bên người Mộ Đông Ninh, gặp là một Mộ Cẩm dịu dàng, nghĩ lầm hắn là bạch ngọc không tỳ vết.
Mộ Đông Ninh cười: “Ta cũng từng nói với em. Nhị ca là do sinh non không đủ tháng. nhược bệnh, đến tuổi, chân không đi được vài bước, mỗi ngày nằm trong .”
Nhị Thập lặng im.
Mộ Đông Ninh nói: “Nhị ca từng như người hư cấu mẹ ta tạo ra, ta biết rõ tên người, nhưng lại chưa từng người. Có một lần, ta vụng trộm chạy đến bên Nhị ca, bên trong truyền đến thật tiếng kho khan. Ta vừa mừng vừa , hóa ra mẹ không nói dối về Nhị ca. Người phát hiện được ta trốn , nghiêm nghị đuổi ta đi. Ta khi bé không hiểu lắm, lớn mới biết, Nhị ca lo lắng lây bệnh cho ta nên mới không cùng ta thân cận.”
Mặt mày Mộ Đông Ninh dịu dàng khi rơi hồi ức, cười khanh khách. “ Nhị ca 8 tuổi, bị nhiễm phong hàn, bệnh cốt rời rạc. Rất đại phu lắc đầu liên tục. ta tìm thầy thuốc khắp nơi, lúc sắp nguy kịch thì bên trên thành có xuất hiện một vị thần y. đem Nhị ca đi dưỡng bệnh. một , Nhị ca khỏe mạnh, cứng cáp trở về. nói, thần y khiến giọng nói Nhị ca thay đổi.”
Một đoạn câu chuyện , thường nghe Tam tiểu thư kể lại.
Nhị Thập có hiểu được.
đó, tiểu thư nhất định sẽ nói tiếp câu: “Chính là bởi vì hoàn cảnh khi Nhị ca bé, đặc biệt yêu thương người, mọi chuyện nhân nhượng, mới tạo nên một tính tình bất kham như vậy.”