Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhị công tử không nói lời nào, vung tay áo rời đi.
Hỉ nương lúc mới nhận ra, run như cầy sấy, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tô Yến Tinh đang muốn vén khăn hỉ lên.
Hỉ nương lại run rẩy: “Không , Không . Điềm xấu, điềm xấu.”
Tô Yến Tinh phái nha hoàn đi mời Nhị công tử.
Nhị công tử không thèm để ý, đầu không quay lại Trạch Lâu. Đi cầu gỗ, Nhị công tử hỏi thăm , phủ có nữ nào yên tĩnh.
có chút chần chừ.
Nhị công tử lại nhìn , nói: “Ta chợt nhớ ra một nữ không thể nói .” , đó mới đi Yểm Nhật Lâu.
Nói đây, uống xong nửa chén trà, nói: “Nhị công tử qua đêm phòng Nhị là bởi đôi tai muốn thanh tịnh.”
Mọi người chuyện , nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật, người hầu kể lại chuyện cho nói mấy câu. Tên người hầu đứng bên bờ hồ, tận mắt nhìn thấy Nhị công tử cùng đứng trên cầu.
Trang phục đen của hòa cùng bóng cây.
Nhị công tử một thân hỉ phục tuyệt đẹp những đường chỉ thêu vàng lấp lánh dưới ánh trăng. Mi mắt lay động, hỏi: “Nữ đó… là số nhị đúng không?”
“Vâng.” cúi đầu trả lời.
Nhị công tử nở nụ cười.
Người hầu cảm khái, Nhị công tử ấy khuôn mặt lại vui mừng, bộ dạng lúc đó mới giống một tân lang cưới.
Lúc bái đường, Nhị công tử vân vê những dải lụa nhiều màu, tư thái buồn chán, so quan khách giống quan khách . Nếu Mộ lão gia không có đấy, chỉ sợ Nhị công tử chậm trễ cả giờ lành.
chỗ hưng phấn, tên người hầu nói : “ đó giờ lành tháng tốt, các nam tử tứ tuyệt kinh có hai vị đón dâu.”
Một người khác là Phó gia. Cơ Phó công tử kia việc là cố tình cướp đoạt.
ta lại cướp đoạt vị thư của Khổng gia, mọi người truyền nhau biệt hiệu của : thiên kim điên khờ.
thứ hai sau đêm động phòng cô đơn lẻ bóng, Tô Yến Tinh không ăn phải gì ức chế khó chịu, cổ họng đau rát.
ma ma bên người vội vàng đi mời đại phu.
Đại phu nói là do can hỏa công tâm.
(*Can hỏa công tâm: Tâm lý nóng nảy, khó chịu.)
Đại phu vừa đi, ma ma dùng tay áo lau mặt: “Cô gia bỏ lại người một mình đêm tân , chạy đi đâu không thấy bóng dáng. Nếu đem chuyện bẩm báo lão gia ——”
“Ma ma…” Tô Yến Tinh phát ra giọng khàn khàn.
ma ma đau lòng, “ thư, người đừng nên nói nữa. Đại phu đã dặn, cổ họng người cần phải tĩnh dưỡng.”
Tô Yến Tinh ho khụ khụ: “ nhiều thời gian…”
“Dạ dạ dạ.” ma ma vội vàng đỡ lấy thư nhà mình.
đều uống thuốc, Tô Yến Tinh ấy giọng nói lại càng… khàn khàn . Tiếng hoàng anh xuất cốc trở tiếng quạ đen vỡ chiêng. Ba không nói gì mới dần khá .
sinh bệnh nằm trên giường, ma ma tự mình đi cầu xin Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm ân cần hỏi thăm bệnh tình, đi thăm . Nghe vài tiếng thì thào, cười an ủi vài câu rồi quay người rời khỏi Trạch Lâu, nói: “Thân lừa ưa nặng, chính là như .”
nghe thấy, phản ứng không phải không phản ứng không phải.
Tô gia nổi danh là nhà giàu có tơ lựa, nữa, do chiếm ba bến tàu trở một những thuyền buôn đầu tiên kinh . Mộ lão gia một chưa có.
Đông Chu là nước láng giềng của Đại Tễ, giao thương lấy đường thủy làm chủ yếu, đi qua một con sông phía đông nam tên là Thặng Giang. Mộ – Tô hai nhà buôn bán nhiều năm, liên mục đích chủ yếu là lợi ích. Mộ gia dùng một tòa tiền trang làm sính lễ, Tô gia đổi lại một bến tàu để làm của hồi môn.
Việc vốn là giao cho Mộ Đại công tử hoàn . Đại công tử so Nhị công tử tin sớm nửa canh giờ, Đại công tử liền trốn đi suốt đêm. Ánh mắt nóng nảy của Mộ lão gia liền rơi lên người Nhị công tử.
Mộ Cẩm không quan tâm thê tử họ tên là gì, chỉ tính toán lợi nhuận của bến tàu. nữa, Tô Yến Tinh là một mỹ , hợp ý . Nhưng , gặp qua vài lần, liền mất đi hứng thú thưởng hoa dưới trăng.
Kết chỉ như cho có, đối tân nương nay vẫn chưa thèm viên phòng.
Cả trên dưới Mộ phủ đều việc , không ai dám nói xấu sau lưng.
– —
Lại qua vài , cổ họng của Tô Yến Tinh chuyển biến tốt , rốt cuộc có sức đi chỉnh đốn người khác.
đại , thị tẩm Nhị công tử chính là Nhị , Tô Yến Tinh liền dẫn người Yểm Nhật Lâu.
nhìn quanh sân nhỏ.
Không có mấy gốc hoa đẹp đẽ, cỏ dại mọc đầy góc tường làm cho quanh cảnh trống vắng.