Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f9oXTVnmM

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mẹ tôi là người bị b ắ t coc b án về đây, từ nhỏ tôi đã biết điều đó.

Bà không hay nói chuyện, cũng chẳng mấy khi để ý đến tôi.

Ấn tượng sâu nhất về mẹ là vào năm tôi năm tuổi, lần đầu tôi cùng bà lên núi chặt củi.

Khi ấy, bên con suối nhỏ dưới chân núi, chỉ có tôi và bà.

Tôi nắm chặt vạt áo bà, ngẩng đầu gọi: “Mẹ ơi.”

Nhưng bà không đáp, chỉ đột ngột rơi nước mắt, rồi bất ngờ nhấc bổng tôi lên—một tay ghì chặt eo, tay còn lại ấ n đầu tôi xuống nước.

Tôi còn nhớ rõ, hôm ấy là mùa đông, mặt nước phủ một lớp băng mỏng.

Mũi và miệng tôi toàn là nước lạnh buốt, tôi vùng vẫy dữ dội trong làn nước.

Khó khăn lắm mới ngoi được lên thở, tôi vừa khóc vừa gào: “Mẹ ơi! Con sai rồi!”

Tôi chẳng biết mình sai ở đâu, nhưng nghĩ cứ nhận lỗi trước đã.

Cuối cùng bà cũng lên tiếng: “Tao không phải mẹ mày, đồ ng h iệt ch ủng.”

Giọng bà lạnh lẽo đến đáng sợ. Giây phút ấy, tôi thật sự nghĩ bà định gi.t tôi.

Tôi không thể thoát khỏi bà. Cảm giác như đang bị dìm ch.t.

Tôi vùng vẫy, cầu xin, nhưng vô ích. Lúc đó tôi hận bà thấu xương.

“Chị làm gì vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ!”

Lúc ấy, mẹ bị một người đè ngã xuống—là Trần An, con trai trưởng thôn.

Tôi như cá mắc lưới được thả tự do, ho khù khụ, phổi nóng rát như bị thiêu.

Tôi biết mẹ Trần An cũng bị bắt cóc bán về đây, chỉ là bà mất sớm, tôi chưa từng gặp.

Bà nội tôi hay nói: “Mẹ Trần An ch.t rồi nhưng ít ra còn để lại cho nhà họ Trần một đứa con trai.”

“Còn mẹ mày thì sao? Mua về chỉ để tuyệt hậu nhà tao!”

Trần An hơn tôi bảy tuổi. Tôi luôn bám theo gọi anh là “anh Trần”.

Anh đẩy mẹ tôi ra, che chắn cho tôi.

Gương mặt mẹ vẫn không có cảm xúc gì. Không tiếc nuối, không xấu hổ.

Lúc đó tôi còn nhỏ, lập tức chạy về nhà méc ba:

“Mẹ muốn dìm ch.t con! Mẹ muốn gi.t con!”

Ba tôi chỉ tỏ ra khó chịu, đẩy tôi ra.

Tôi tưởng ông sẽ không làm gì—nhưng rồi ông lấy một khúc gỗ to như bắp tay, liên tục đ á nh vào người mẹ.

Tôi từng thấy ông đ á nh bà trong bữa cơm, chỉ vì ăn không ngon.

Bà đã quen rồi, chỉ cần liếc mắt là biết sắp bị đá nh, sẽ đưa tay lên che mặt.

Mỗi lần như vậy, bà nội tôi sẽ bế tôi ra xa, vừa xem vừa hò hét cổ vũ:

“Đán h mạnh vào! Nhẹ quá không ăn thua đâu! Phải đ ánh cho nhớ đời!”

Rồi quay sang tôi mà dọa: “Nếu mày mà cũng không biết nghe lời như mẹ mày, cũng sẽ bị đá nh ch.t!”

Chuyện như vậy xảy ra quá nhiều, tôi chẳng nhớ hết.

Chỉ nhớ đôi mắt mẹ lúc đó đỏ ngầu, nhìn chúng tôi—cả gia đình.

Tôi biết, nếu được, bà thà hóa thành ác quỷ để gi.t sạch chúng tôi.

Đầu mẹ bị đá nh vỡ, máo chảy đầm đìa.

Bà nội vẫn không ngừng gào lên: “Đá nh ch.t nó! Đánh ch.t con tiện nhân đó!”

Tôi hoảng quá, vùng ra khỏi tay bà nội:

“Ba! Đừng đánh mẹ nữa, con không trách mẹ đâu!”

Tôi ôm lấy chân ba, sợ nếu tiếp tục, tôi sẽ thật sự mất mẹ.

Nhưng ông lại đá tôi văng ra.

Mẹ vốn luôn im lặng chịu đựng, nhưng lần này bà lại bật khóc.

Tiếng khóc ấy xé ruột xé gan, chưa từng nghe thấy.

Tôi chưa từng thấy ma khóc, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi—có phải ma cũng khóc như thế này?

Bà ngửa đầu, gào lên đau đớn.

Ba tôi lúc này mới dừng tay.

Tôi khi ấy, vừa sợ mẹ, vừa muốn lại gần mẹ.

Ba và bà nội dùng xích sắt khóa chặt chân mẹ như trói chó. Cổ chân bị cào đến bật m áu.

Tôi tìm trong nhà kho thật nhiều mạng nhện để đắp lên vết thương cho mẹ:

“Mẹ ơi, con dùng cái này che lại, sẽ không chảy má u nữa.”

Mẹ nhìn thấy tôi liền phát đi ên, giật xích, gào lên:

“Cút! Cút đi cho tao!”

Bà vừa chửi tôi, vừa khóc.

Khóc đến mức không còn hơi, rồi ngủ gục bên đống củi.

Tôi chờ bà ngủ say, mới nhẹ nhàng đắp mạng nhện lên từng vết thương vẫn rỉ má u.

Thấy bà co giật nhẹ vì đau, tôi cúi xuống thổi thổi vết thương—giống như trên tivi từng dạy.

Những năm sau đó, mẹ vẫn luôn tìm cách trốn thoát.

Lần nào bị bắt lại cũng bị đánh nhừ tử—kéo theo cả tôi cũng bị đánh.

Tôi vừa mong mẹ trốn thoát được, vừa sợ nếu mẹ đi rồi… tôi sẽ ra sao?

Rồi tôi nhận ra, trong làng còn rất nhiều phụ nữ giống mẹ tôi.

Có người bị đá nh gãy chân, có người bị đá nh đến ngây ngốc.

Một người cô từng rất xinh đẹp—áo sơ mi trắng, quần jean, làn da trắng hồng.

Tôi từng thấy cô ấy bị đá nh rất nhiều lần.

Rồi một ngày, người đàn ông kia gọi thêm vài người đàn ông khác trong làng đến nhà mình.

Dần dần, người cô ấy hóa đ i ê n.

Không ai xích cô ấy nữa.

Tôi thấy cô ấy như vậy, trong lòng cảm giác khó tả.

Lần đầu gặp, cô ấy như thiên nga trắng—là hình mẫu mà tôi mơ ước.

Giờ đây tóc tai rối bù, mặt ngơ ngác cười vô hồn.

Áo quần bẩn thỉu, rách nát.

Trên núi sau nhà có rất nhiều trái dâu gai. Tôi thường hái thật nhiều.

Phần lớn tôi để dành cho mẹ, nhưng bà không ăn.

Tôi đưa cho người cô đã hóa điên, cô ấy lại ăn.

Ăn xong còn ôm tôi vào lòng, gọi:

“Bé con, bé con! Con của mẹ!”

Người cô ấy hôi hám, lúc đầu tôi luôn cố đẩy ra.

Nhưng sau mỗi lần bị ba và bà nội đánh, tôi lại lén đến tìm cô, ôm cô.

Vừa ôm vừa khóc.

Dù đã đi ê n, nhưng mỗi lần tôi khóc, cô đều dịu dàng dỗ dành:

“Đừng khóc, bé con! Có mẹ đây! Mẹ ở đây rồi, không ai dám bắt nạt con nữa đâu.”

2.

Từ sau lần mẹ suýt dìm chết tôi, tôi rất hiếm khi ở một mình với mẹ nữa.

Tôi tuy rất muốn lại gần bà, nhưng vẫn sợ bà.

Cho đến năm tôi tám tuổi, ba và bà nội ra ngoài lo công chuyện.

Tôi nấu cơm xong, lén mang một ít cho cô điên, cô đang ngồi trên bậc cửa nhà tôi.

Cô gắp một đũa rau đưa cho tôi, bảo:
“Bé con ăn trước đi!”

“Ngốc quá! Cô ăn đi!” Tôi nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, không nhịn được bật cười.

Thấy tôi đáp lại, cô liền ôm chén cơm mà ăn ngấu nghiến.

Sau đó tôi lại mang một bát cơm đến cho mẹ. Mẹ nhìn chằm chằm lên bầu trời ngoài nhà kho, không nói một lời.

Trông bà cứ như một cái xác không hồn nằm bất động ở đó.

Nếu không phải vì mắt bà có động đậy, tôi đã tưởng bà không còn sống nữa.

Khi thấy tôi, sắc mặt mẹ lập tức trở nên u ám.

Tôi rụt rè bưng bát cơm đến trước mặt bà, ra vẻ lấy lòng.

Đột nhiên bà lao tới, lấy xích sắt quấn chặt vào cổ tôi.

Mắt bà đỏ ngầu như máu, bát cơm rơi xuống vỡ tan.

Tôi biết bà lại muốn giết tôi.

Cảm giác ấy thế nào nhỉ? So với lần đầu tiên, giờ tôi đã dần quen rồi.

Tôi biết bà không hề muốn sinh ra tôi. Trong làng có một ngôi trường tiểu học, tôi đã học được chút ít chữ nghĩa.

Thầy giáo dạy học là một ông lão hiền lành, trông rất phúc hậu.

Ông dạy không lấy học phí, lúc đầu bà nội tôi không muốn cho tôi đi học.

Chỉ là ông ấy bảo: “Học lấy vài chữ, sau này ít ra cũng biết tính toán, biết tìm đường.”

Ông lén nói với tôi, người trong làng làm vậy sẽ bị báo ứng.

Ông còn nói mẹ tôi là người đáng thương, sống được đã khó, chứ đừng nói đến những chuyện khác.

Ý thức tôi dần mơ hồ, trong đầu hiện lên đủ thứ hình ảnh.

Phần lớn là cảnh mẹ bị đánh, và cả những người phụ nữ bị bán về làng. Tôi từng thấy có người bị đánh chết, rồi bị cuốn trong một tấm chiếu rách đem vứt lên núi sau làng.

Người cô đó bị đánh chết là vì mỗi lần sinh con ra thì lại tìm cách giết đi.

Mẹ tôi suy cho cùng vẫn chưa đủ nhẫn tâm.

Lúc này bà đang quấn chặt sợi xích quanh cổ tôi, còn mặt tôi thì đầm đìa nước mắt của bà.

Tôi cố đưa tay chạm vào tay bà, nói:

“Con xin lỗi! Mẹ ơi!”

Tôi biết bà sống rất khổ, tôi cũng vậy.

Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao, như thể lúc nào cũng bị đánh.

Tôi càng biết rõ, bà hoàn toàn không muốn sinh ra tôi.

Chỉ vì một câu ấy mà bà buông tay.

Lần đầu tiên bà ôm tôi, gào khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên bà chủ động ôm tôi.

Bà khóc đến mức vô vọng, tôi dần lấy lại hơi.

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, nói:

“Khi con lớn rồi, sẽ đưa mẹ đi khỏi đây, được không?”

Bà ngẩn người, lấy trán chạm vào trán tôi.

Nước mắt cứ thế tuôn không ngừng.

Từ đó tôi mới biết, làng tôi là một ngôi làng buôn người.

Ba tôi cũng là một trong số đó, chỉ là tay sai thấp cấp thôi.

Tôi từng gặp người cầm đầu của làng buôn người, là Hồng dì – người ở trong căn nhà lớn nhất làng.

Năm nay bà ấy vừa sinh một bé gái, trắng hồng xinh xắn, đáng yêu vô cùng.

Bà nội tôi thường sai tôi qua nhà bà ấy giặt tã. Hồng dì sinh con chưa lâu nhưng thường xuyên ra ngoài.

Vậy nên người chăm sóc con bé phần lớn là tôi và bà nội. Bà nội không có kiên nhẫn, nên chủ yếu tôi là người trông.

Đứa nhỏ tên là Châu Châu, rất bám tôi.

Mỗi lần Hồng dì về, thấy tôi chăm Châu Châu ngoan ngoãn, sẽ cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt: có khô bò, bánh quy, nước ngọt.

Tôi đều lén mang về cho mẹ. Mẹ chỉ nhìn tôi rồi thở dài.

Con gái ở làng tôi không có địa vị gì, người lớn trong làng luôn nói: con trai là rường cột gia đình, còn con gái thì thường bị bán lấy tiền. Chỉ có Châu Châu là ngoại lệ.

Trước đây tôi từng có một chị gái thân thiết, tôi biết chị ấy bị bán đi từ năm mười lăm tuổi, sau đó tôi không gặp lại nữa.

Tôi chỉ nhớ ngày chị bị trói đem đi, chị khóc đến đứt ruột, còn người cha “danh nghĩa” của chị thì nói với người mua:
“Đánh vài trận là ngoan thôi. Mẹ nó hồi đó cũng vậy.”

Mẹ chị ấy xông ra cản lại, nhưng bị đám người đó đấm ngã liên tục.

Sau đó chiếc xe tải rời đi, người phụ nữ kia tập tễnh chạy theo xe, máu loang cả mặt đất.

Đám người bên cạnh còn đùa cợt:
“Con đàn bà đó cũng có tình cảm với con ranh mình đẻ ra ghê.”

Thầy giáo dạy học lao ra chất vấn bọn họ:

“Các người không có lương tâm sao?”

“Không sợ báo ứng à?”

Làm sao mà họ có lương tâm được?

Tùy chỉnh
Danh sách chương