Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Vào ngày công bố kết quả kỳ thi liên trường toàn thành phố, chính là sinh nhật của Thịnh Noãn.
Cô ta mời tất bạn học đến biệt thự nhà họ Thịnh tổ chức .
Các cô gái trong ký túc xá đang bàn luận sôi nổi xem nên mặc bộ váy nào đi dự .
Chỉ riêng tôi lại lấy ra bộ đồ da bó sát mới mua, đeo khuyên to bản, tô son môi màu tím thẫm đầy táo bạo.
Thịnh Noãn tôi trong bộ dạng , cô ta không nhịn được mà đưa tay che miệng cười.
Cô ta nhẹ nhàng nâng vạt váy lụa của mình lên, cười nhạo:
“Hạ Ôn, chị mặc gì thế ? Thẩm mỹ thật tệ hại! Nhưng tốt, như chị sẽ không giành mất sự chú ý của em.”
trong biệt thự trang viên nhà họ Thịnh là lối kiến trúc mang đậm phong cách châu Âu, lộng lẫy và xa hoa, tỏa ra khí chất quý tộc, những viên ngọc trai tỏa ra ánh lấp lánh được khảm đầy trên tường, vẫn vàng son lộng lẫy giống như kiếp tôi từng .
trong sảnh , một bánh sinh nhật chín tầng cao ngang người khiến các bạn học mắt rực.
“Đây là lần đầu tiên tôi bánh sinh nhật lớn như .”
“Tôi ở trại trẻ mồ côi chưa bao giờ được ăn bánh sinh nhật, Thịnh Noãn, cậu thật là hạnh phúc!”
Có người đem chúng tôi ra so sánh:
“Thịnh Noãn, cậu đúng là trời sinh có mệnh công chúa, có người sinh ra mang mệnh nô tỳ.”
Thịnh Noãn được bọn họ tâng bốc đến trong lòng nở hoa, cô ta mỉm cười rạng rỡ:
“Thôi nào, chúng ta tắt ước và thổi nến đi!”
vụt tắt, toàn bộ trong biệt thự chỉ lại ánh yếu ớt từ những ngọn nến trên bánh sinh nhật.
Khoảnh khắc nến bị thổi tắt, ký ức khoảng thời gian bị nhốt dưới tầng hầm ở kiếp đột nhiên ập đến, khiến tôi không kìm được mà run rẩy dữ dội.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhắc nhở bản thân rằng sẽ sớm bật lại thôi.
Nhưng mười mấy giây trôi qua, vẫn không có chút ánh nào.
“Có chuyện gì thế? không bật lên được à?”
Trong bóng tối, có người lên tiếng hỏi:
“Thịnh Noãn, có nhà cậu bị cúp điện rồi không?”
“Làm sao có ?”
Tiếng chuyện xung quanh vẫn vang lên , tôi đáng lẽ không nên sợ hãi như .
Nhưng nỗi sợ cứ dâng lên từng đợt trong lòng, hai tôi bắt đầu ù đi, tôi ngồi thụp xuống đất, ôm chặt lấy hai chân mình.
Giữa những âm thanh hỗn loạn, đột nhiên cửa lớn sảnh bị ra.
“Noãn Noãn, chúc sinh nhật.”
Tiếng đàn ông quen thuộc vang lên , khiến tôi sợ hãi người đổ mồ hôi lạnh.
Là giọng của Thịnh Cận Xuyên, người con trai bệnh hoạn của Thịnh Diệu Cường.
Tôi cố nén giác khó chịu, đứng dậy, không muốn anh ta phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Thịnh Cận Xuyên vào một bánh sinh nhật lớn hơn đó.
“Anh!”
Giọng Thịnh Noãn vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
“Không anh bận rộn nhiều việc không kịp sinh nhật em sao?”
Thịnh Cận Xuyên véo nhẹ má Thịnh Noãn:
“Làm sao anh có bỏ lỡ sinh nhật của em được chứ? Noãn Noãn, chúc sinh nhật mười tám tuổi, anh mãi mãi yêu em.”
Đúng lúc , bật , mọi người sự tương tác giữa Thịnh Cận Xuyên và Thịnh Noãn, bình luận lập tức xuất hiện:
[Thịnh Cận Xuyên đúng là biết nuông chiều quá đi mất! Vừa họp ở công ty xong lập tức trở sinh nhật Thịnh Noãn.”
[Không không , tôi có hơi rung động rồi đấy nhưng có thuyền cặp được không nhỉ?]
[ không anh ruột, thuyền không sao! Tôi thích thuyền mấy kiểu tình yêu cấm kỵ như .]
[Thật sự rất hợp, nếu như hai người bọn họ có thành đôi thì tốt biết mấy!]
Ngay khoảnh khắc các bình luận tan biến, tôi bắt gặp vành của Thịnh Noãn đỏ ửng lên.
Xem ra căn bản không cần tôi giúp đỡ, bình luận khuấy động tâm tư của Thịnh Noãn rồi.
Vì khiến cho tôi ghen tị, Thịnh Noãn cố ý kéo tôi lại cạnh.
“Anh ơi, cô ấy tên là Hạ Ôn, là chị gái của em.”
ánh mắt Thịnh Cận Xuyên phía tôi, lông mày anh ta có hơi cau lại.
“Ăn mặc thật kinh tởm.”
Nghe câu , người tôi lập tức vô cùng dễ chịu.
Khóe miệng Thịnh Noãn âm thầm nở nụ cười, nũng nịu Thịnh Cận Xuyên:
“Anh à, cô ấy chỉ thích phong cách như thôi. Không giống như em, em là một miếng bánh kem mềm mại thơm ngọt.”
Thịnh Cận Xuyên lại dịu dàng xoa đầu cô ta, cưng chiều vô hạn.
9
Sau ăn bánh kem xong, buổi sinh nhật kết thúc.
Thịnh Cận Xuyên chủ động đề nghị đưa chúng tôi trại trẻ mồ côi.
Một dự bất an trào dâng từ sâu trong lòng.
Thịnh Cận Xuyên chỉ đích danh muốn tôi ngồi chung xe anh ta, giác bất an ấy đạt đến đỉnh điểm.
Trong xe, anh ta liếc tôi hai lần rồi :
“Khuôn mặt của cô không hợp kiểu ăn mặc như . Cô trông ngoan ngoãn, thuần khiết, nên mặc váy áo giống như Thịnh Noãn.”
Tôi lập tức giơ ngón trỏ lên, ngay mặt Thịnh Cận Xuyên móc mũi một :
“Đó là Thịnh Noãn, không tôi. Tôi không thích mặc váy.”
“ lại, tôi mười ngày nửa tháng mới tắm một lần, tháng mới gội đầu một lần, quần áo mặc bẩn mặt thì lộn ra mặt sau mặc tiếp, bít tất tháng không thay, chẳng có gì tinh tế .”