Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Bây giờ ngay cả qua loa cũng không muốn làm nữa.

Không đến bao nhiêu năm qua, ta chỉ coi Tạ Thừa Uyên là huynh trưởng, một lòng muốn xuất làm một Công nhàn tản.

Cứ theo nguyên tác mà , Tạ Thừa Uyên cũng đã định sẵn là của chính.

Bởi vì khi mẫu phi mang thai Tạ Thừa Uyên, vì muốn phá thai, đã không tiếc dùng thuốc độc.

Tuy rằng sự bại lộ, thai nhi được giữ lại, nhưng Tạ Thừa Uyên từ khi sinh đã mang trong mình hàn độc, mỗi tháng đều phát tác một lần.

duy nhất có thể làm dịu cơn đau khi hàn độc phát tác của huynh ấychỉ có chính, đây là ràng buộc không thể dứt bỏ của bọn họ.

Cho nên dù thế nào, ta cũng sẽ không có quan hệ gì vượt quá tình cảm huynh muội với Tạ Thừa Uyên.

3

Từ Ngự Thư Phòng , ta có may mắn vì những năm nay ngoài ôm đùi Tạ Thừa Uyên, cũng không quên lòng thượng.

Ôm chân làm nũng lòng, thượng đặc biệt ban thưởng Công , cho phép ta xuất lập trước thời hạn.

Nhân Tạ Thừa Uyên đến bãi tập ngoại thành, ta lập tức sai bắt chuyển hành lý.

Tỳ cận Trúc Nhi lập tức can ngăn: “Công , vẫn nên chọn ngày lành tháng tốt rồi hãy chuyển .”

Ta không để , nàng ấy lại lo lắng quỳ xuống trước mặt ta.

“Tứ điện hạ trở về nếu phát hiện Công không có đây, e là sẽ giận…”

Mấy khác trong phòng cũng cùng quỳ xuống.

Trong lòng ta khó chịu, muốn Tạ Thừa Uyên càng thêm kiên định.

“Các ngươi sợ huynh ấy giận, chẳng lẽ không sợ ta giận?”

“Nếu đã nghe lời hoành huynh như vậy, các ngươi cứ đến điện của huynh ấy làm .”

Ta giận, bọn họ bắt thu dọn đồ đạc, kiểm kê tài sản.

Vốn định nhân cơ hội này để Nội Vụ đổi cho ta một đám thị vệ , nhưng lại sợ ầm ĩ với Tạ Thừa Uyên quá mức, đành phải thôi.

Trước khi , ta để lại thư cho Tạ Thừa Uyên, đến đó dù huynh ấy có tức giận thì cũng đã là sự đã rồi.

Nhưng không ngờ vừa , đã gặp huynh ấy.

“A định đâu?”

Tạ Thừa Uyên cưỡi ngựa dừng trước xe ngựa, trên mặt bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng đôi mắt đen kịt lại khiến ta không dám nhìn thẳng.

Ta bỗng nhiên có chột dạ: “ huynh, phụ cho phép muội lập trước thời hạn, muội liền… chuyển nhà.”

huynh ấy nhìn chằm chằm đến mức trong lòng run sợ, suýt nữa đã muốn quay xe ngựa lại.

Lại thấy Tạ Thừa Uyên cười, đáy mắt ẩn chứa hàn : “A lớn rồi, bây giờ làm gì cũng không thương lượng với huynh nữa.”

Giọng điệu lạnh lùng của Tạ Thừa Uyên khiến ta có muốn khóc, mười mấy năm tình cảm, trong lòng ta huynh ấy cũng giống như huynh trưởng ruột thịt.

Nếu không phải Tạ Thừa Uyên nảy sinh tâm tư không nên có, ta vẫn muốn làm muội muội có thể tùy làm nũng với huynh ấy.

Chứ không phải như bây giờ, muốn thiết với huynh ấy lại không dám thiết nữa.

Tiếng vó ngựa vang , một chú chó nhỏ màu trắng bằng bàn được nhét vào lòng ta.

Trong hiện hình ảnh ta trước kia quấn Tạ Thừa Uyên đòi nuôi chó nhỏ, không đỏ hoe mắt.

huynh.” Ta muốn nắm huynh ấy, nhưng chỉ chạm được một vào áo.

Tạ Thừa Uyên lần tiên không đáp lại ta, lạnh lùng .

4

Đêm đó, Công ta mất ngủ.

Ký ức kiếp trước đã rất mơ hồ, chỉ nhớ ta c.h.ế.t vừa trưởng thành.

cô nhi viện đang muốn bắt cuộc sống , lại ngoài muốn đến thế giới này.

Ta cũng cố gắng lòng mẫu phi, nhưng dù sao cũng không phải m.á.u mủ ruột thịt, bà ấy luôn lạnh nhạt với ta.

Tạ Thừa Uyên chính là thiết nhất của ta thế giới xa lạ này, tình mà ta khao khát đều được thỏa mãn huynh ấy.

Nhưng tại sao Tạ Thừa Uyên không thể cứ làm huynh trưởng tốt của ta chứ?

Trong lòng ta buồn bực không chịu , ta đứng dậy gọi nha hoàn mang rượu vào phòng.

Vừa uống rượu, vừa mắng Tạ Thừa Uyên: “Tên khốn, biến thái, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, sao huynh có thể nảy sinh loại nghĩ đó với ta hả?”

Trước mắt không biết từ nào xuất hiện bóng dáng Tạ Thừa Uyên.

Sắc mặt Tạ Thừa Uyên trông rất khó chịu: “Tạ Du , ai cho phép muội uống rượu?”

Thấy huynh ấy muốn giật bình rượu của ta, ta vội vàng ôm vào lòng, mắt đỏ hoe hung dữ :

“Không cần huynh quản, huynh không cần ta, ta cũng không cần huynh nữa.”

Nghe thấy một tiếng thở dài, thể ta nhẹ bẫng Tạ Thừa Uyên bế ngồi chân.

“A không đạo lý, rõ ràng là muội không cần huynh.”

“Vừa hôn một cái muội đã dọn , vậy nếu ta… muội còn không đ.â.m c.h.ế.t ta sao.”

Nghe Tạ Thừa Uyên hôn một cái, mắt ta ngấn lệ che miệng huynh ấy lại: “Không cho hôn!”

“Đồ hư hỏng không biết giữ nam đức, thê tử huynh biết huynh lén lút hôn khác sau lưng thì thế nào?”

“Thê tử ta?” Tạ Thừa Uyên nắm ta, vẻ mặt nghi hoặc.

“Đúng, ngủ với thê tử huynh , hôn thê tử huynh , không được hôn ta.”

Tạ Thừa Uyên khẽ cắn ngón ta: “Ta cứ muốn hôn muội thì sao?”

Ta trừng mắt nhìn Tạ Thừa Uyên, giơ tát huynh ấy một cái, giãy giụa muốn đứng dậy huynh ấy.

Eo siết chặt, ta đè bàn, nụ hôn cuồng nhiệt ập đến, miệng hôn đến mức bật khóc.

Trân Châu bên cạnh không ngừng kêu .

Giọng cười trầm thấp của Tạ Thừa Uyên vang : “A , muội xem chó nhỏ có biết ta đang bắt nạt muội không?”

Ta bỗng nhiên tỉnh giấc.

này phát hiện mình đang nằm trên giường, Trân Châu đang kêu với ta dưới đất.

Thấy ta tỉnh, nó ngừng kêu, vẫy đuôi với ta.

Ta xoa xoa thái dương, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, ngoài nhớ mơ thấy Tạ Thừa Uyên, thì những chuyện cụ thể đều không nhớ rõ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương