Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dậy dùng xong bữa sáng, ta dẫn Trân Châu đi làm quen với sân vườn.
Chó nhỏ rất hưng phấn, chạy lon ton khắp nơi đánh hơi.
Ta lơ là một chút, nó liền chạy ra khỏi cửa sau , ta đuổi theo.
5
Đường Vĩnh An, ta đang lo lắng, thì nhìn thấy bóng dáng Tạ Thừa Uyên trong đám đông.
Ta theo bản năng chạy tới, gọi huynh ấy giúp ta tìm Trân Châu.
Lại thấy một nữ tử đang ôm Trân Châu đưa cho Tạ Thừa Uyên.
Nếu không nhìn lầm, hẳn là nữ Thẩm Nhược Hiền.
Đang ngẩn người, phía sau truyền tiếng vó ngựa mất khống chế, cùng với một tiếng hét lớn: “Nhanh tránh ra!”
Quay đầu lại, một con tuấn mã giơ cao vó trước về phía ta, khoảng cách gần trong gang tấc căn bản không cho ta kịp phản ứng.
Trong chớp , có người ôm ta lăn ra ngoài.
Trong trời đất quay cuồng, khuôn Lục đập ta.
Quả nhiên xứng với danh xưng Ngọc Diện Tiểu Tướng Quân mà mọi người trong kinh thành ca tụng, tướng mạo trông thật tuấn tú.
Một lâu sau, nghiêng sang, tai hơi đỏ: “ điện hạ, không sao rồi, người mau đứng dậy.”
Ta này mới ý thức được, hai chúng ta đang ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật.
Ta chống n.g.ự.c đứng dậy, lại mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, bị một tay đỡ lấy ngã lòng .
Tim ta đập mạnh, không biết là vì kinh hãi chưa hoàn hồn, hay là vì điều khác.
“Tạ Du .” Giọng nói quen thuộc lại lạnh lùng vang .
Ta lui ra sau giữ khoảng cách, cổ truyền một trận đau nhói, lại mềm nhũn.
Lục lại đưa tay ra nhưng đã chậm một bước, eo bị siết , ta bị Tạ Thừa Uyên bế ngang .
Nhìn Tạ Thừa Uyên mày âm trầm, đáy tràn đầy tức giận, ta lí nhí gọi: “ huynh…”
Lục bên cạnh hành lễ tạ tội: “Mạt tướng thất trách, kinh động điện hạ, xin chịu phạt.”
Tạ Thừa Uyên ngẩng đầu, trong sát khí đằng đằng.
“Nếu muội ấy có , ngươi c.h.ế.t vạn lần cũng khó chuộc tội, nào có trách phạt đơn giản nhu ưthế.”
Ta nắm y phục Tạ Thừa Uyên, giúp Lục giải vây:
“ huynh, cũng không phải cố ý, còn cứu muội, thôi thì…”
“ Hình Bộ lĩnh một trăm trượng!” Ánh sắc bén của Tạ Thừa Uyên quét tới, cắt ngang lời cầu xin của ta.
Tay ta nắm y phục Tạ Thừa Uyên, cầu xin, nhưng đối diện với ánh của huynh ấy, cuối cùng lại nuốt xuống lời sắp nói.
6
Tạ Thừa Uyên lạnh lùng mang ta về .
Trên giường, Tạ Thừa Uyên nắm lấy cổ cởi giày của ta.
Ta giữ tay huynh ấy lại: “ huynh, để muội tự làm.”
Tay Tạ Thừa Uyên nắm cổ ta siết , lạnh lùng nhếch môi: “Lục ôm ôm ấp ấp muội thì được, ta thân là huynh bôi thuốc cho muội lại phải tránh đi sao?”
“ huynh nói vậy là sao, là vì cứu muội.”
“Vậy ta cũng là vì bôi thuốc cho muội, có khác nhau?”
Ta sợ huynh hôn ta! Nhưng ta không dám nói.
có thể mặc cho Tạ Thừa Uyên cởi giày và vớ của ta.
Cổ đỏ ửng một mảng, chỗ nghiêm trọng còn bị trầy da, rỉ máu.
Tạ Thừa Uyên mím môi cẩn thận bôi thuốc vết thương, cơn đau nhói truyền khiến ta theo phản xạ rụt lại.
Bị huynh ấy giữ : “Đừng động, sắp xong rồi.”
Động tác của Tạ Thừa Uyên tỉ mỉ lại dịu dàng, đang đối xử với một món đồ sứ vô giá.
Bôi thuốc xong, huynh ấy cũng không làm kỳ quái, cẩn thận mang giày cho ta.
Bình thường mức cứ việc Tạ Thừa Uyên leo giường hôn trộm là ảo giác, huynh ấy vẫn là huynh trưởng tốt của ta.
“ huynh, huynh không giận muội nữa sao?”
Tạ Thừa Uyên nhướng mày: “A nói là nào?”
Ta ngẩn người, ngoài việc không thương lượng với huynh ấy liền dọn ra khỏi cung thì còn nữa?
Tạ Thừa Uyên chợt hiểu ra: “A nói là bỏ rơi huynh dọn ra ngoài ở sao?”
“Không sao, ta cũng dọn ra khỏi cung rồi, đệ ngay cạnh của A .”
ta trắng bệch, thảo nào dạo chơi trong sân lại nghe thấy động tĩnh lớn bên cạnh, thì ra là Tạ Thừa Uyên chuyển .
“Làm hàng xóm với ta, A không vui sao?”
Ta nhịn xuống cơn bốc đồng đánh người, uể oải nói: “Vui.”
“Vui là tốt rồi, vậy thì việc ta mở một cánh cửa thông giữa hai , A cũng sẽ không có ý kiến chứ.”
Ta cười gượng, suýt chút nữa cắn nát răng hàm.
7
Quyết định dọn ra khỏi cung của ta cũng không kéo xa khoảng cách giữa ta và Tạ Thừa Uyên.
Ngược lại còn khiến huynh ấy ra phòng ta càng thêm tự do.
Không thuận tiện cho Tạ Thừa Uyên leo giường ta, ngay cả việc cùng nhau dùng bữa cũng trở thành thường ngày.
Càng đường xử lý việc ở thư phòng của ta.
Ta uyển chuyển đuổi người, Tạ Thừa Uyên lại lộ ra vẻ bị tổn thương: “A nhỏ chẳng phải nói mãi mãi ở bên cạnh huynh sao?”
“Nhanh vậy đã chán ghét huynh rồi?”
Đuổi không được người, ta có thể nghĩ cách khác.
Ta chuẩn bị để Tạ Thừa Uyên và nữ sớm nảy sinh ràng buộc, đó huynh ấy sẽ biết người mình thật sự thích là ai.
Trong cốt truyện gốc, lần đầu tiên Tạ Thừa Uyên bị nữ thu hút là khi huynh ấy phát tác hàn độc.
Nữ vô tình xông phòng Tạ Thừa Uyên, thần trí không rõ ràng cắn nữ một cái, m.á.u của nữ làm dịu hàn độc của huynh ấy, từ đó hai người càng ngày càng thân thiết.
Quyết định xong xuôi, ta chuẩn bị tổ chức một buổi yến tiệc thưởng hoa, thời gian đúng ngày Tạ Thừa Uyên hàn độc phát tác.
Ta viết thiệp mời cho tất cả tiểu thư khuê các, tử thế gia có chút ấn tượng trong kinh thành.
Ba ngày sau, yến tiệc thưởng hoa đúng hẹn diễn ra.
Trong đám đông, Thẩm Nhược Hiền mặc một bộ váy trắng tuyết, thướt tha đi tới.