Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Trước đây tuy rằng gặp ở cung yến, nhưng dù cách một khoảng.

nàng ấy đứng gần gang tấc, ngay cả ta là nữ nhi khó mà không bị dung mạo khuynh thành của nàng ấy cho say đắm.

“Công chúa điện hạ.” Thẩm Nhược Hiền hướng ta hành lễ.

Ta vội vàng đỡ nàng ấy dậy, thân : “Thẩm tỷ tỷ, không cần đa lễ vậy, cứ hoàng huynh gọi ta là .”

Nàng ấy chút thụ sủng nhược kinh trước sự nhiệt tình của ta, vội vàng lấy hộp thức ăn từ tay nha hoàn đưa lên.

“Nghe thích điểm tâm, đây là ta tự tay , mong thích.”

Ta hứng chí bừng bừng mở hộp thức ăn ra, lại điểm tâm đều bị ăn mất một miếng.

Sắc Thẩm Nhược Hiền trắng bệch.

nàng ấy giải thích, một nữ tử áo lam quỳ xuống trước ta: “Công chúa điện hạ, tỷ tỷ nhất định không phải cố ý nhục người, xin người tha cho tỷ ấy!”

Ta âm thầm đảo , thủ đoạn ngu xuẩn thế , là đang sỉ nhục trí thông minh của ta ?

Nghĩ đến đây, chắc hẳn đây chính là nữ phụ độc ác chuyên hãm hại nữ chính nguyên tác.

Ta lười nghe nàng ta nhảm, trực tiếp đuổi người: “Bát tự của ngươi xung khắc với bổn Công chúa, ngươi ta đau .”

“Người đâu, mời nàng ta ra ngoài!”

lại nắm tay Thẩm Nhược Hiền an ủi: “Thẩm tỷ tỷ, ta tin tỷ.”

ánh không thể tin của Thẩm Nhược Hiền, ta thừa thắng xông lên: “Chỉ tiếc là không ăn điểm tâm do Thẩm tỷ tỷ .”

“Hay là Thẩm tỷ tỷ ở lại Công chúa phủ vài ngày, thỏa mãn cơn thèm ăn của nhé?”

Nàng ấy do dự một lát gật : “Vậy thì phiền .”

lòng ta mừng thầm, ngẩng lên Tạ Thừa Uyên đang đứng ở đằng xa về phía .

Quả nhiên là duyên phận, Thẩm Nhược Hiền vừa xuất hiện thu hút ánh của huynh ấy.

Ta thức thời dẫn Thẩm Nhược Hiền đến gặp Tạ Thừa Uyên hành lễ.

Vừa đi đến trước Tạ Thừa Uyên, hai tay Thẩm Nhược Hiền đang đan nhau bỗng siết chặt hơn: “Tứ điện hạ.”

Tạ Thừa Uyên khẽ gật , ánh dừng trên nàng ấy một giây sang ta.

Đây là chê ta vướng ?

“Ây da” ta vỗ một cái: “Quên mất mang chậu mẫu đơn kim tuyến phòng ta ra.”

“Ta đi một lát lại.”

Tranh thủ cơ hội, ta tìm kiếm bóng dáng Lục Chừng đám người.

Kết quả đi một đường đến tận cổng lớn không bóng dáng hắn đâu.

Khách mời mời đến gần đến đông đủ, hắn không nên đến muộn vậy mới đúng.

Hỏi hạ nhân canh cửa, xác định hắn đến, ta thất vọng trở lại, vừa người đụng phải Tạ Thừa Uyên.

Ta vội vàng lui về sau vài bước: “Hoàng huynh, huynh lại ở đây?”

Giờ không phải huynh ấy nên ở cùng Thẩm Nhược Hiền ?

Tạ Thừa Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại: “ đang ai vậy?”

“Không ai, tùy tiện đi dạo thôi” lại kéo chủ đề về phía Thẩm Nhược Hiền: “Hoàng huynh, huynh Thẩm tỷ tỷ thế nào?”

Tạ Thừa Uyên ta không lời nào, ánh đen láy sâu thẳm khiến da ta tê dại.

Ta cố tỏ ra thoải mái đùa:

“Ta Thẩm tỷ tỷ hiền dịu, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại còn xinh đẹp, đứng cùng hoàng huynh… quả thực rất xứng đôi.”

“Thật ?” Tạ Thừa Uyên đột nhiên cười, cúi người xuống tai ta thì thầm: “Nhưng người khác tốt đến đâu, không bằng một phần vạn người mà hoàng huynh yêu mến lòng.”

Tim ta đập mạnh một cái, vội vàng người: “Thẩm tỷ tỷ chắc đang sốt ruột , ta phải nhanh chóng đi tìm tỷ ấy.”

Một câu của Tạ Thừa Uyên gần dọa ta sợ đến mức bỏ chạy.

hành lang dựa tường không ngừng tự thôi miên bản thân, Tạ Thừa Uyên là còn nảy sinh ràng buộc với Thẩm Nhược Hiền, hiểu rõ điểm đặc biệt của Thẩm Nhược Hiền.

Chỉ cần qua đêm nay, huynh ấy nhất định sẽ yêu Thẩm Nhược Hiền.

Ôm suy nghĩ đó, ta đến tối.

Ước chừng thời gian hàn độc của Tạ Thừa Uyên phát tác, ta dẫn Thẩm Nhược Hiền đi dạo vườn hoa phía sau ngắm cảnh đêm.

Con chó Trân Châu thường xuyên chạy đến phủ của Tạ Thừa Uyên, không cần ta dẫn đường, nó không phụ sự mong của ta chạy phủ Tạ Thừa Uyên biến mất.

Thật may là trước Tạ Thừa Uyên cho thông hai phủ, nên Thẩm Nhược Hiền không phát hiện ra chúng ta đi phủ của Tạ Thừa Uyên.

Ta giả vờ gọi Trân Châu vài tiếng, không đáp lại, bèn oán trách: “Trân Châu quá nghịch ngợm , phiền Thẩm tỷ tỷ giúp ta chia nhau ra tìm.”

Thẩm Nhược Hiền đi xa, ta đi theo.

Ban còn lo lắng nàng ấy không thể gặp Tạ Thừa Uyên, nhưng trời xui đất khiến.

Nàng ấy đi thẳng phòng của Tạ Thừa Uyên.

Qua đêm nay, Tạ Thừa Uyên sẽ dẹp bỏ hết những tâm tư không nên với ta phải không?

Trở về phòng, ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ , lại mơ chuyện nhỏ.

Thuở ấu thơ, để tiếp cận Tạ Thừa Uyên, sự yêu thích của huynh ấy, là mục tiêu lớn nhất của ta.

thứ gì hiếm lạ, đem tặng huynh ấy hiến vật.

Tạ Thừa Uyên khi đó mới chín tuổi, lại giống một tiểu đại nhân không chút thay đổi đọc sách, không hề phân tâm vì sự xuất hiện của ta.

Huynh ấy không để ý đến ta, ta không buồn, sai người bê ghế đến ngồi cạnh.

Tạ Thừa Uyên chăm chú đọc sách, ta yên lặng ngồi cạnh chơi trò Cửu Liên Hoàn.

Ngồi không yên đi dạo sân, hái một bông hoa nhỏ hoặc nhặt một chiếc lá kẹp sách của huynh ấy.

thật sự quá buồn chán, sẽ nằm úp sấp trên bàn sách của Tạ Thừa Uyên ngủ thiếp đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương