Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Sau đó hiện huynh ấy sẽ đắp áo choàng cho ta, ta đằng chân lân đòi huynh ấy dạy ta viết chữ.

, chỗ ngồi của ta từ chiếc ghế biến trên chân huynh ấy.

Tạ Thừa Uyên cầm tay dạy ta viết chữ, kể chuyện cho ta nghe, sẽ tự tay làm đồ chơi nhỏ tặng ta.

Lần tiên cùng huynh ấy trải qua cơn hàn độc, ta giống như cái lò sưởi hình bị Tạ Thừa Uyên ôm lòng.

Nhưng ta không phải nữ chính, không những không làm giảm bớt đau đớn cho Tạ Thừa Uyên, mà còn khiến bản bị bệnh.

Đó lần tiên ta bệnh nặng như vậy, Tạ Thừa Uyên suýt nữa thì tưởng ta c.h.ế.t , ôm ta khóc rất thảm thiết.

Sau khi ta khỏi bệnh, huynh ấy gần như đáp ứng mọi cầu của ta, hận không nâng niu ta trong lòng bàn tay.

Kể từ đó, mỗi khi hàn độc của huynh ấy tái không cho ta đến gần.

Ta không giúp cho Tạ Thừa Uyên, đứng ngoài cửa kể chuyện cho huynh ấy nghe.

Năm tháng trôi qua, chúng ta nương tựa nhau mà trưởng .

, Tạ Thừa Uyên càng ngày càng mạnh mẽ, ta huynh ấy che chở, bị huynh ấy ràng buộc.

Vô hình trung ta bị huynh ấy khống chế, Tạ Thừa Uyên không cho phép ta kết giao với các Hoàng tử Công chúa khác, không cho phép ta rời khỏi tầm của huynh ấy.

hiện ra tâm tư của Tạ Thừa Uyên, ta vẫn luôn giả vờ ngốc nghếch, duy trì mối quan hệ huynh muội mong manh.

Nhưng lớp giấy cửa sổ này cuối cùng bị đ.â.m thủng.

Cơn đau trên vai đánh thức ta khỏi giấc ngủ, mở ra thấy Tạ Thừa Uyên đang ôm chặt ta cắn mạnh.

Không phải huynh ấy nên ở cùng Thẩm Nhược Hiền ?

Ta giãy giụa đẩy huynh ấy ra: “Hoàng huynh, muội đau.”

Tạ Thừa Uyên cuối cùng buông hàm răng ra, nắm chặt tay ta áp đỉnh cố định lại.

“A Ninh không tiếp tục giả vờ nữa?”

Ta cắn môi, không hiểu Tạ Thừa Uyên đang cái : “Hoàng huynh, huynh đang nói vậy?”

“A Ninh thật sự không hiểu ?” Tạ Thừa Uyên cúi vành tai ta, đến , đường xuống đến xương quai xanh.

Ta kinh hãi hét với huynh ấy: “Tạ Thừa Uyên, huynh ? Ta muội muội của huynh!”

Tạ Thừa Uyên nhìn ta với vẻ mặt cuồng: “Đúng! Ta đã sớm !

“Tình cảm huynh muội chứ, ta muội đến mức sắp ! Vậy mà muội lại đẩy nữ nhân khác cho ta.”

Ta liên tục lắc phủ nhận: “Không, huynh chỉ nhầm lẫn tình tình thôi.”

“Chúng ta cứ coi như đêm nay chưa xảy ra chuyện , huynh vẫn hoàng huynh của ta, chúng ta vẫn huynh muội thiết nhất…”

Tạ Thừa Uyên bóp cằm ta, cười nói: “A Ninh vẫn luôn biết tự lừa dối mình như vậy.”

“Muội có biết mỗi đêm ta leo giường muội, ta đều nghĩ không?”

“Ta muốn làm bẩn muội, muốn thấy muội khóc dưới ta, muốn nhốt muội lại…”

câu chữ không nghe nổi của Tạ Thừa Uyên khiến ta suy sụp: “Huynh im miệng! Đừng nói nữa!

“Ta sẽ không thích huynh…”

Nụ cuồng nhiệt ập đến, nuốt chửng tất cả lời nói của ta giữa môi răng, khoang miệng bị Tạ Thừa Uyên càn quét, mỗi lần như muốn đem ta ăn tươi nuốt sống.

Đến khi ta khóc đến mức sắp nghẹt thở, huynh ấy mới dời nụ đi, đi nước trên khóe ta.

“A Ninh, chấp nhận tình của ta khó khăn đến vậy ?”

Ta khàn giọng nói: “Hoàng huynh, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, huynh có thử khác, ví dụ như Thẩm tỷ tỷ thì nàng ấy…”

Dây áo trong bị cởi ra, ngón tay Tạ Thừa Uyên luồn trong áo: “A Ninh, không nói tiếp nữa?”

“Cứ tiếp tục chọc giận ta đi, ta không lưu tình mà bắt nạt muội.”

“Chiếm hữu muội, để muội mang thai con của ta, nhốt muội lại mãi mãi, ta đều có làm , muội muốn thử xem không?”

Bàn tay thô ráp của huynh ấy đặt n.g.ự.c ta không ngừng xoa nắn, miệng lại không ngừng nói những lời xấu hổ.

Sự kích thích kép xác và tinh thần khiến phòng tuyến trong lòng ta sụp đổ.

“Hoàng huynh, huynh cho ta thời gian không? Ta sẽ cố gắng trở quả dưa ngọt.”

Tạ Thừa Uyên nhướng : “Chứng minh cho ta xem.”

“Huynh buông ta ra trước đã.” Tay ta giãy giụa .

Hai tay tự do, ta túm lấy áo mặt huynh ấy cái.

Ngực thắt lại, đau đến mức ta rơi nước .

ý của A Ninh nếu chỉ có vậy, thì không có tư cách nói điều kiện với ta.” Tạ Thừa Uyên lạnh lùng nói.

Ta đỏ hoe , môi huynh ấy, vụng đến mức không có kỹ xảo nào.

Cảm thấy đã , muốn đẩy ra thì lại bị Tạ Thừa Uyên đè ngược xuống giường, môi lưỡi bị cướp đoạt triệt để.

Không biết qua bao lâu, toàn ta mềm nhũn ra, huynh ấy mới luyến tiếc dừng lại, dừng động tác trên tay.

Tạ Thừa Uyên vùi ta, giọng nói khàn khàn: “A Ninh, muội thật sự muốn mạng của ta.”

Cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Tạ Thừa Uyên và vật cứng chống ta, ta hoảng loạn kéo tóc huynh ấy, giọng nói nghẹn ngào: “Huynh mau buông ta ra.”

Tạ Thừa Uyên chống ngồi dậy, ta vội vàng kéo chăn trùm kín co rúm góc giường: “Huynh có .”

Tạ Thừa Uyên bật cười lắc : “A Ninh vừa mới nói muốn cố gắng trở quả dưa ngọt, bây giờ lại tránh ta như tránh tà, chẳng lẽ đang lừa ta ?”

Sợ huynh ấy lại , ta vội vàng giải thích: “Ta không lừa huynh, huynh hãy tin ta.”

Tạ Thừa Uyên không nói tin hay không, chỉ đưa tay phía ta: “A Ninh, lại đây.”

Do dự hồi, ta nắm chặt áo đi phía Tạ Thừa Uyên, huynh ấy vươn tay ôm ta lòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương