Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

17

Kỷ Cảnh Hoài không thèm nghĩ, mặt lạnh xuống, dứt khoát buông hai chữ:

“Không gặp.”

“Cậu cứ nói với cô ta, chuyện của cô ta đã giao cho công an xử lý. Tôi với cô ta không còn gì để nói nữa.”

Cảnh vệ sững người vài giây rồi mới lặng lẽ rời đi.

Kỷ Cảnh Hoài mặt mày lạnh lùng, nhưng trong đầu vẫn hiện lên từng lời độc ác mà ngày hôm đó anh nghe thấy bên ngoài cánh cửa.

Tim vẫn như bị lửa đốt — nhưng nhiều hơn là hối hận và tự trách.

Nếu như anh nhận ra sớm một chút tâm địa xấu xa của Giang Tuyết Nhu… thì có lẽ… đã không để Vãn Từ chịu bao nhiêu oan ức như vậy.

Anh ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, cố đè nén cơn đau thắt lồng ngực đang dâng trào.

Nhân lúc nghỉ trưa, Kỷ Cảnh Hoài tranh thủ đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Tô Gia Hào vừa uống thuốc xong, đang ngủ say.

Dù đang ngủ, cậu vẫn nắm chặt tấm ảnh của Tô Vãn Từ trong tay.

Kỷ Cảnh Hoài đưa tay khẽ chạm vào gương mặt của Tô Vãn Từ trong ảnh, tim như khựng lại, một nỗi buồn không tên lan khắp toàn thân.

Kết hôn với cô lâu như vậy, đến tận bây giờ anh mới nhận ra — mình thậm chí không có lấy một tấm ảnh nào của cô ấy.

“Đoàn trưởng Kỷ.”

Sau lưng vang lên tiếng Lý Việt, Kỷ Cảnh Hoài vội rút tay lại, xoay người bước ra ngoài.

“Thằng bé cần bao lâu để hồi phục?”

Lý Việt trả lời: “Tình trạng hiện tại, để hoàn toàn bình phục cần ít nhất ba bốn tháng, sau đó phải tiếp tục điều dưỡng nửa năm.”

“Còn lắp chân giả?”

Lý Việt lắc đầu: “Tôi không khuyến nghị. Cơ thể thằng bé còn đang phát triển, ít nhất phải chờ đến khoảng mười sáu tuổi, khi vóc dáng gần như người trưởng thành, lúc đó lắp mới phù hợp, tránh tổn thương lâu dài.”

Kỷ Cảnh Hoài khẽ gật đầu.

Vậy là… còn phải chờ thêm bốn năm nữa.

Lý Việt lại nói: “Phải rồi, cái này lần trước tôi quên đưa anh…”

Ông lấy ra từ túi áo một tấm ảnh dính máu, đưa cho Kỷ Cảnh Hoài:

“Đây là tấm ảnh mà bác sĩ Tô luôn mang theo bên mình. Gia Hào còn nhỏ, nếu thấy ảnh này bị dính máu sẽ không tốt. Tôi nghĩ… anh nên giữ.”

Ông đã nhìn thấy cảnh Kỷ Cảnh Hoài lặng lẽ chạm tay vào ảnh Tô Vãn Từ khi nãy, khi đó ông biết — tấm ảnh này… giao cho anh là thích hợp nhất.

Kỷ Cảnh Hoài cầm lấy.

Trong ảnh, Tô Vãn Từ khoác tay Gia Hào, cả hai cười rạng rỡ.

Nhưng phần má của cô đã bị vết máu khô nhuộm đỏ cả gương mặt.

Mắt anh thoáng lóe lên nỗi đau, trầm giọng:

“…Cảm ơn.”

Tối xuống, trời đen như mực.

Kỷ Cảnh Hoài trở về nhà sau buổi huấn luyện ban đêm, mệt mỏi ngã xuống giường.

Trong phòng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh vang lên nhè nhẹ.

Anh lấy tấm ảnh trong túi áo ra, nhìn thật kỹ.

Toàn bộ trái tim lại lần nữa bị nỗi đau bao phủ — sâu đến mức không trốn được, không thoát nổi.

Gió len qua khe cửa sổ, thổi tới làm cả thân thể lạnh buốt.

Anh từng trải qua cơn rét khi mất máu… Lúc đó, Tô Vãn Từ … có phải cũng rất lạnh không?

Kỷ Cảnh Hoài run nhẹ, áp tấm ảnh sát ngực, như muốn truyền hơi ấm của mình vào đó.

Anh khép mắt lại, nghiến chặt răng, cố gắng chống đỡ cơn cô đơn đang gặm nhấm tứ phía.

Mây dày che kín trời, trăng cũng chẳng thấy đâu.

Trong mơ hồ, anh nghe thấy tiếng cửa mở.

Anh muốn mở mắt, nhưng toàn thân lại như bị khóa chặt, trừ hơi thở… chẳng thể nhúc nhích.

Rồi, một bàn tay nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người anh.

Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

“Nếu em biết người anh yêu là Giang Tuyết Nhu, thì em đã không gả cho anh rồi.”

Giọng cô như từ nơi xa xăm vọng lại, mơ hồ mà thê lương.

Không! Không phải!

Người anh yêu… là em! Là Tô Vãn Từ !

Kỷ Cảnh Hoài gào thét trong lòng, cố gắng phát ra một tiếng cũng không được.

Một ngón tay lành lạnh khẽ lướt qua gò má anh, mang theo lưu luyến và buông bỏ.

“Em từng trách anh… nhưng anh là ân nhân cứu mạng em. Vì anh đã cứu em, nên em chẳng thể nào hận anh nổi.”

“Anh luôn hết mình vì nhân dân. Còn em… cũng vì nhân dân mà hy sinh, coi như đã báo đáp anh rồi…”

Giọng nói ngày càng xa…

Từng dây thần kinh trên người anh đều bắt đầu đau nhức, như đang bị xé rách từng mảnh.

Ngay giây tiếp theo — anh bật dậy!

“Vãn Từ!”

Một tiếng gào xé họng, vang vọng trong căn phòng trống lạnh.

18

Đập vào mắt anh là một khoảng trống rỗng đến đáng sợ.

Kỷ Cảnh Hoài thở dốc, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy dọc quai hàm đang run rẩy, rơi thẳng lên bức ảnh anh siết chặt trong tay.

Anh chậm rãi đưa tay lên, chạm vào má trái — nơi vừa có ai đó khẽ vuốt qua… Dường như… vẫn còn vương lại chút hơi ấm.

Im lặng vài giây, Kỷ Cảnh Hoài đột ngột bật dậy khỏi giường, đôi mắt đỏ hoe, bật tất cả đèn trong nhà, từng phòng, từng góc anh đều lục tìm.

Khi bước xuống cầu thang, suýt nữa anh trượt ngã.

Từ lúc kết hôn đến giờ, ngôi nhà này chưa từng sáng đèn thế này.

Nhưng… vẫn chẳng có bóng người mà anh muốn tìm.

Đứng trước sự tĩnh lặng đến chết chóc ấy, Kỷ Cảnh Hoài ngồi bệt xuống bậc thang, hai tay luồn vào tóc, siết chặt từng lọn ngắn cũn, từng sợi dây thần kinh căng đến phát đau.

“Anh sai rồi… xin lỗi… xin lỗi em…”

Anh lặp đi lặp lại, như thể chỉ cần nói nhiều một chút, cô sẽ nghe thấy.

Cô sao có thể không hận anh?

Cô phải hận anh mới đúng.

Thậm chí, không bao giờ nên tha thứ cho anh!

Anh cứu cô khỏi bùn lầy… nhưng chính tay lại đạp nát trái tim cô.

Anh… thật sự đã sai rồi.

Vài ngày sau, tại bệnh viện quân đội.

Tô Gia Hào ngồi trên giường, tay nắm tấm ảnh của Tô Vãn Từ , lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên khiến cậu quay đầu lại — ánh mắt khựng lại.

Là Kỷ Cảnh Hoài.

Cậu cụp mắt, môi mím chặt, không có ý định gọi người kia là “anh rể”.

Nhưng Kỷ Cảnh Hoài chẳng để tâm, chỉ lặng lẽ đặt túi táo mang theo lên bàn:

“Vết thương còn đau không?”

Tô Gia Hào lúc này mới nhìn lên.

Lúc khoảng cách gần hơn, cậu thấy rõ vành mắt anh đỏ ngầu, râu mọc lởm chởm dưới cằm, cả người như già đi mấy tuổi.

“…Đau. Nhưng em chịu được.”

Giọng cậu trong trẻo, ánh mắt cũng mang theo vài phần kiên định.

“Chị em từng nói, em là đàn ông rồi, không được sợ đau.”

Nghe vậy, tim Kỷ Cảnh Hoài như bị ai dùng kim đâm một cái.

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ gật đầu:

“Cô ấy nói đúng…”

Ngừng một chút, anh nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Cần gì thì cứ nói với anh. Nghỉ ngơi cho tốt.”

Vừa nói, anh vừa quay lưng chuẩn bị rời đi, nhưng Tô Gia Hào bất ngờ lên tiếng:

“Em muốn đi thăm chị.”

Bước chân Kỷ Cảnh Hoài khựng lại, hai tay buông bên người từ từ siết chặt. Anh quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe nhưng cứng cỏi của thiếu niên ấy.

“…Đợi em khỏe hơn, anh sẽ đưa đi.”

Tô Gia Hào nhìn anh, định nói cảm ơn, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống.

Kỷ Cảnh Hoài rời đi.

Ban đầu định quay về doanh trại, nhưng không biết vì sao, xe lại rẽ hướng, thẳng tiến về nghĩa trang liệt sĩ.

Anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn xuống xe, bước theo lối nhỏ đến trước mộ phần của Tô Vãn Từ .

Cởi mũ, anh chậm rãi ngồi xuống, ngón tay khẽ vuốt tên cô khắc trên bia mộ, giọng trầm thấp:

“Gia Hào đã phẫu thuật rồi. Hồi phục tốt lắm.”

“Chờ thằng bé đủ mười sáu tuổi, anh sẽ giúp nó lắp chân giả…”

“Khi em còn sống, anh chẳng làm được gì cho em cả. Giờ… anh chỉ có thể dốc hết sức mình bù đắp cho Gia Hào, coi như… chuộc lỗi với em…”

Anh nói rất nhiều, từ lần cứu cô mười năm trước, đến khi tái ngộ, rồi hội nghị quân dân, rồi kết hôn…

Mãi đến khi trời sập tối, Kỷ Cảnh Hoài mới từ từ đứng dậy rời đi.

Gió đêm thổi qua, anh bước được vài bước… cuối cùng vẫn không kiềm được mà quay đầu lại.

Chỉ trong chớp mắt, anh nhìn thấy Tô Vãn Từ mặc quân phục đứng ngay nơi anh vừa đứng, tư thế oai hùng, giơ tay chào anh một cách trang nghiêm — như thể đang làm nốt cái lễ cáo biệt chưa kịp thực hiện khi còn sống.

Mắt Kỷ Cảnh Hoài đỏ bừng, anh đứng thẳng người, giơ tay chào cô — thật nghiêm túc.

Gió lướt qua.

Bóng hình cô… tan biến theo gió.

Kỷ Cảnh Hoài đứng rất lâu, tay vẫn chưa buông xuống, còn ngực thì đau như bị ai cào xé từng lớp.

Chính ủy khuyên anh buông tay.

Ba anh cũng khuyên anh chấp nhận hiện thực.

Nhưng anh không thể.

Anh không buông được, cũng không chấp nhận được.

Cho nên, anh bắt đầu nhìn đâu cũng thấy hình bóng cô.

Tùy chỉnh
Danh sách chương