Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi vốn chẳng phải thầy pháp hay gì cao siêu, chỉ là một gã tài xế chạy xe tải đường dài.
Nhưng đúng như thầy Điền nói, tôi có một gương mặt sát thần, cộng thêm bát tự trời sinh cứng cỏi, huyết khí dồi dào.
Những năm lái xe tải rong ruổi, tôi từng xuyên rừng vượt núi, xông vào chỗ hiểm, chuyện lạ từng gặp không ít.
Mấy năm gần đây, vì phải mưu sinh trả nợ, tôi cũng từng đụng đến vài thứ tà môn.
Tôi không sợ mấy thứ đó — chúng dữ, tôi còn dữ hơn.
Lúc nhỏ, tôi từng gặp một ông đạo sĩ già, ông ấy tặng tôi một cây roi đánh hồn, chuyên dùng để khắc chế tà khí.
Năm đó ông lão đã nói với tôi một câu:
“Gương mặt sát thần, lòng dạ Bồ Tát. Cả đời này, số mệnh đã định ăn cơm âm dương.”
Năm nay tôi ba mươi tám tuổi, cha mẹ đều đã mất, vợ cũng qua đời sớm, trong nhà chỉ còn một trai một gái và bà nhạc mẫu.
Người thân là tất cả của tôi.
Giang Song đã cứu con gái tôi, tôi không thể nào đứng nhìn con bé chết trước mặt.
Vài ngày qua, tôi vẫn luôn giúp Giang Song điều tra những gì con bé đã trải qua.
Trong giấc mơ của nó, con bé từng thấy năm cỗ qu/an t/ài nằm thành hình tròn trong một cái hố đất.
Trùng hợp thay, ba ngày trước, tôi nghe được chuyện công trường này đào ra năm cỗ qu/an t/ài.
Tính ra thì… ba tháng trước, cũng chính là lúc công trường này bắt đầu khởi công, lại trùng đúng thời điểm Giang Song lần đầu gặp ác mộng.
Chúng tôi cũng từng tìm một vị sư phụ có bản lĩnh xem giúp Giang Song.
Vị ấy nói rằng, con bé và năm cỗ qu/an t/ài kia có mối liên hệ sâu xa, lần này đúng là một phen thập tử nhất sinh.
Mà con đường sống duy nhất… chính là đưa những cỗ qu/an t/ài ấy về quê an táng.
Vậy nên tôi mới đưa Giang Song đến công trường này.
8
Khu công trường này vốn là trung tâm thương mại lớn, xây dựng từ hai mươi năm trước.
Nghe nói ông chủ đời đầu đến từ Hồng Kông hoặc Đài Loan, khi xây đã mời rất nhiều thầy phong thủy đến xem thế đất.
Sau khi hoàn thành, trung tâm này làm ăn cực kỳ phát đạt, từng là nơi sầm uất nhất trong thành phố.
Nhưng sự phồn thịnh ấy không kéo dài lâu.
Chỉ vài năm sau khi đi vào hoạt động, nơi này bắt đầu xuất hiện tin đồn ma quái.
Những lời đồn cứ thế lan ra, càng ngày càng kỳ quái, cuối cùng chẳng ai muốn ghé đến nữa.
Khoảng năm, sáu năm trước, trung tâm thương mại này chính thức đóng cửa.
Giờ đây, nơi này được quy hoạch để xây công viên thành phố, tất cả công trình cũ đều bị dỡ bỏ.
Chỗ đào ra năm cỗ qu/an t/ài… chính là vị trí của bồn hoa ngay trước trung tâm thương mại năm xưa.
Khu bồn hoa này từng là biểu tượng của cả trung tâm.
Nhìn từ trên cao, bồn hoa ấy trông giống như một cánh cổng cổ kính đậm màu thời gian.
9
Năm cỗ qu/an t/ài đỏ au ấy, giữa ban ngày vẫn toát ra hơi lạnh âm u khiến người ta lạnh sống lưng.
Không một công nhân nào dám bước lên giúp tôi khiêng qu/an t/ài, tôi đành tính dùng dây thừng buộc lại từng cái, sau đó mượn cần cẩu của công trường để nhấc lên xe.
Tôi kéo dây, bước đến buộc qu/an t/ài, đám công nhân vây xem đều đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Cả năm cỗ qu/an t/ài đều là loại gỗ sam, kích thước không lớn, nhỏ hơn qu/an t/ài thông thường một vòng.
Một cái tầm hai ba trăm ký, với tôi thì chẳng khó khăn gì để nâng lên, cột dây vào.
Nhưng tôi lại quên mất sự tồn tại của thầy Điền.
Ông ta bước tới mép hố đất, ánh mắt âm trầm, chống cả hai tay lên cây gậy, rồi khẽ dùng sức.
“Bịch!” — Cái qu/an t/ài tôi vừa nâng lên rơi mạnh trở lại mặt đất.
Tôi nghiến chặt răng, gân xanh nổi rõ, cơ bắp tay siết chặt.
Thế nhưng cỗ qu/an t/ài ấy như bị đóng chặt xuống nền đất, không nhúc nhích nổi chút nào.
Tôi nhìn thấy khóe miệng thầy Điền khẽ nhếch, nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt ông ta.
Ông ta đã nói rồi — năm cỗ qu/an t/ài này, ông ta không cho tôi động vào, thì tôi sẽ không thể nào động vào.
Nhưng tôi thì… không tin mấy trò tà môn ấy!
10
Tôi siết chặt tay vào thân qu/an t/ài, co đầu gối lại, bàn chân bám chặt mặt đất, dồn toàn lực từ dưới chân mà bật lên.
Từng đường gân xanh nổi lên kéo dài từ bắp chân lên tận cánh tay tôi.
Cây gậy trong tay thầy Điền bắt đầu run lên bần bật.
Ông ta hơi kinh ngạc, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.
Tôi gầm lên một tiếng, bật người đứng dậy!
Chiếc qu/an t/ài khẽ rung, rồi “két” một tiếng, bị tôi mạnh mẽ nhấc bổng lên.
Cùng lúc đó, cây gậy trong tay thầy Điền kêu răng rắc một tiếng, rồi gãy làm đôi, vỡ vụn như mục rữa.
“Sư phụ!”
Tên đệ tử của ông ta hoảng hốt chạy tới đỡ.
Tôi thì nhanh chóng dùng dây thừng buộc chặt lấy qu/an t/ài, từng cái một, thắt nút chắc chắn.
Lúc ấy, mùi hương mơ hồ kia càng thêm nồng nặc, tôi lờ mờ nghe như có ai đó… đang cười khúc khích.
Phía bên kia, thầy Điền hất đệ tử sang một bên.
Ông ta bị mất mặt trước đám đông, ánh mắt giận dữ, chỉ tay về phía tôi quát lớn:
“Đi! Giữ hắn lại cho ta!”
Mấy gã vệ sĩ của ông ta tuy vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn không dám trái lệnh.
Một tên trong đó nhảy thẳng xuống hố đất, lao về phía tôi.
Tôi vừa đặt một cỗ qu/an t/ài xuống, còn chưa kịp bước đi thì gã đã loạng choạng như bị vấp ngã, cả người đổ nghiêng đập thẳng vào một cỗ qu/an t/ài.
Dù sao cũng là gã đàn ông to con, hắn gượng đứng dậy, tay vẫn vịn lấy nắp qu/an t/ài để trụ lại.
Không ngờ, ngay lúc ấy… trán hắn lõm vào một mảng lớn!
Máu tuôn xối xả, thứ chất lỏng đỏ thẫm ấy chảy loang xuống qu/an t/ài, chỉ trong chớp mắt đã bị lớp sơn đỏ au kia hút sạch không còn dấu vết.
11
“Có người ch/ết rồi! Qu/an t/ài yêu gi/ết người rồi!!”
Không biết ai trong đám đông la lên câu đó, khiến những công nhân vốn đã khiếp vía lập tức chạy tán loạn.
Hiện trường rối loạn, chẳng ai hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Trương Khánh – người chịu trách nhiệm công trường – không thể nhịn thêm được nữa, lập tức chạy đến trước mặt thầy Điền, nói:
“Thầy à, năm cỗ qu/an t/ài này phải được đưa đi ngay! Cứ thế này nữa thì công trình của chúng tôi khỏi làm gì luôn!”
Thầy Điền còn chưa kịp mở miệng, tôi đã nghe tiếng Giang Song khóc lẫn trong tiếng hỗn loạn:
“Chú Long! Chú Long! Chú không sao chứ, chú Long——!”
Giang Song thấy người ta la loạn lên “có người ch/ết”, sợ đến phát run, tưởng tôi gặp chuyện gì, liền vội vã mở cửa xe chạy xuống tìm tôi.
Thầy Điền lập tức nhìn thấy con bé chạy tới mép hố đất, sắc mặt ông ta bỗng thay đổi hẳn.
Đôi mắt nhỏ đảo loạn của ông ta ánh lên một tia sáng kỳ dị.
Ông ta nhìn Giang Song, rồi lại nhìn tôi, sau đó cười nhếch môi:
“Cũng được. Nếu huynh đài đã bất chấp nguy hiểm mà đi chuyến này, ta cũng không xen vào nữa.”
“Có điều, ta và tổng giám đốc Lưu bên công ty các cậu cũng coi như có chút giao tình, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Thế này đi, để đồ đệ của ta là Phạm Khiêm theo các cậu một chuyến. Lỡ có chuyện gì xảy ra trên đường, nó còn giúp được đôi chút.”
12
Trương Khánh thật không ngờ, mặt thầy Điền đổi còn nhanh hơn lật sách, nhưng dù sao cũng tống được củ khoai nóng bỏng tay này đi rồi.
Tuy nhiên, chuyến đưa qu/an t/ài lần này không chỉ có Phạm Khiêm đi cùng, mà Trương Khánh chính mình cũng phải theo.
Vì sau khi chuyển qu/an t/ài tới nơi, anh ta còn phải trình bày lại với bên công an.
Gã vệ sĩ bị đập đầu được đưa đi viện, tuy không ch/ết, nhưng rõ ràng đã bị doạ cho mất hồn mất vía.
Cuối cùng, vẫn là tôi tự mình khiêng năm cỗ qu/an t/ài lên xe.
Lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến việc kiêng kỵ gì nữa, cả năm cỗ qu/an t/ài được xếp chồng lên nhau.
Tôi dùng dây thừng cố định lại, bên ngoài phủ một lớp vải lụa vàng và một lớp vải trắng.
Trước khi xuất phát, tôi còn đi vòng quanh xe, đốt ít tiền vàng bạc giấy coi như “mua đường”.
Ban đầu tôi không định mang theo Phạm Khiêm.
Nhưng chuyến này của Giang Song là thập tử nhất sinh, thầy Điền chắc chắn biết nhiều hơn chúng tôi.
Nếu trong tay tôi giữ được đệ tử của ông ta, biết đâu tới lúc cần thiết lại giúp được một phen.
Lên xe, tôi bảo Phạm Khiêm ngồi ghế phụ, còn Giang Song và Trương Khánh ngồi ghế sau.
Phạm Khiêm tỏ vẻ không vui, miệng cứ lầm bầm oán trách, nhưng hắn cũng có chút e ngại tôi, không dám nói gì trắng trợn.
13
Nguyên quán của năm cỗ qu/an t/ài ấy là ở một ngôi làng hẻo lánh, cách chỗ chúng tôi không xa.
Chúng tôi khởi hành vào buổi trưa, nếu thuận lợi thì trời vừa sập tối là tới nơi.
Khi xe chở theo năm cỗ qu/an t/ài rời khỏi công trường, Trương Khánh mới thở phào một hơi dài.
Anh ta rút ra một điếu thuốc đưa cho tôi. Lúc sáng, khi tôi và Giang Song đến tìm, có mặt thầy Điền nên giao tiếp vốn đã không thuận lợi, anh ta lại càng khó hiểu khi thấy chúng tôi bất ngờ xuất hiện.
“Anh em tên gì thế?”
“Long. Long Trường Đống.”
Không biết có phải tôi nhạy cảm hay không, nhưng gã Phạm Khiêm ngồi ghế phụ nghe thấy tên tôi thì bỗng quay sang nhìn một cái, rồi nhanh chóng quay mặt đi như chưa từng có chuyện gì.
“Anh Long lái xe chắc cũng lâu rồi nhỉ? Mấy ông tài xế bên công trường tôi ai cũng sống chết không dám nhận chuyến này, sao anh lại tự tìm đến?”
“Bọn tôi… có chút liên quan đến năm cỗ qu/an t/ài này.”
Tôi không nói rõ, Trương Khánh là người biết điều, cũng không hỏi thêm, chỉ thở dài:
“Chỉ cần đưa được về an toàn là tốt rồi. Đừng xảy ra chuyện gì nữa là mừng.”
“Tôi hỏi thật, sao cảnh sát lại biết được những cỗ qu/an t/ài này cần đưa về đâu?”
Tôi lên tiếng hỏi.
“Lúc cảnh sát tới lần đầu, họ đã mở nắp ra kiểm tra rồi.”
Trương Khánh cũng không giấu giếm: “Bên trong mỗi qu/an t/ài đều có bảng tên, khắc rõ họ tên và quê quán người đã mất.”
“Vì không phải qu/an t/ài cổ, có khả năng vẫn còn người thân nên cảnh sát không thu hồi, chỉ xác minh với chính quyền địa phương, xác nhận là chết tự nhiên rồi giao cho bên công trình chuyển về quê thôi.”
Phạm Khiêm ngồi ghế phụ, khịt mũi hừ lạnh một tiếng.
Tôi mặc kệ hắn, quay sang hỏi Trương Khánh:
“Hôm mở nắp qu/an, các anh… thấy x/ác rồi à?”
Trương Khánh rít mạnh một hơi thuốc, gật đầu:
“Thấy rồi, đều được bọc vải. Nhưng mà nói ra chắc các anh không tin, cả bốn cỗ qu/an có x/ác ấy… không cái nào là người lớn cả, đều là trẻ con.”
“Trẻ con?”
Tôi cảm thấy Giang Song đang ngồi sau lưng tôi run lên một cái rõ rệt.
“Chứ còn gì nữa. Ôi, đúng là tội nghiệt. Ngoài cái qu/an t/ài trống, bốn cái còn lại không chỉ bị đóng đinh mà còn bị niêm phong bằng sáp nữa. Lúc mở ra phải tốn không ít sức.”
Trương Khánh làm bên xây dựng, chuyện đào được thứ gì đó trong công trình cũ, anh ta cũng từng thấy rồi.
Nhưng năm cái qu/an này rất rõ ràng là có người cố tình chôn giấu dưới bồn hoa, mà thời điểm chôn… lại đúng hai mươi năm trước.
“Cái thời mà Trung tâm thương mại Gia Hưng còn phồn vinh, nhà tôi muốn thuê được gian hàng ở đó cũng phải chạy chọt, nhờ vả tùm lum.”
“Ai mà ngờ, sau lưng lại có chuyện kiểu này…”
“Còn cái qu/an trống thì sao? Có gì không?”
Tôi tiếp tục hỏi.
“Có chứ, có một khúc gỗ mục, cũng được bọc bằng vải trắng. Nhưng không có x/ác.”