Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 4

Vẻ ngoài của người phụ nữ làm tôi giật mình. Bà có gò má nhô cao, môi mỏng, mắt nhọn, lông mày quét lên chổi, vốn là tướng vô phúc. Nhưng tay lại đeo vòng tay Cartier, cổ là dây chuyền hồng ngọc, tổng thể rực rỡ châu báu, cuộc sống có vẻ khá sung túc.

Tôi liếc qua người đàn , càng ngạc nhiên hơn.

Ấn đường của đen sì, cung lại đen mực, nhưng cung di chuyển lại đỏ rực, thể dán một mảnh vải đỏ lên mặt, nổi bật nền đen tối. Một vệt đen kéo dài từ cổ xuống chân, chỉ về phía sâu ngôi .

Ánh mắt của tôi khiến , hoặc thứ gì đó , cảm thấy sợ hãi. Người đàn trừng mắt: “ gì?”

Tôi có phán đoán đầu, liền kéo mẹ xuống lầu ngay.

Mặc dù tôi là thiên sư, nhưng chuyện ở nhân không thể tùy tiện can thiệp.

Đây chính là là: “Người có của người, thần có của thần, yêu quái có của yêu quái, và quỷ có của quỷ.”

Nhưng thế luôn theo quy luật âm dương cân bằng, vận mượn , sớm muộn cũng phải trả giá tương xứng.

Vì vậy, cũng không cần tôi ra tay.

Về , tôi nằm dài ghế sofa, vui vẻ mở điện thoại chơi game.

quán thường cấm chơi điện thoại, tôi gần ch vì chán.

Cuối cùng cũng về dịp Tết, tôi tranh thủ thời chơi game, phản xạ và tốc độ tay của mình, tôi hiếm khi thua, luôn giành danh hiệu MVP, sắp lên cấp Vương giả.

bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

bước vào trò chuyện mẹ tôi, và cũng tôi ra ngoài.

Hôm qua là ngày đầu tiên tôi về , nên không có gì để báo cáo.

Mẹ tôi thì lại nói chuyện rất thoải mái, thậm chí còn hỏi có bạn gái chưa, sau đó dẫn dắt câu chuyện sang tôi: “ gái dì độc thân lâu , cũng mươi lăm năm .”

Tôi đỏ mặt trái cà chua.

Dù nói rằng tôi ít khi tiếp xúc thanh niên cùng tuổi, nhưng cũng không mức tuyệt thế chứ…

Chiêu “phản khách vi chủ” này của mẹ tôi khiến không kịp ứng phó, đang mắt to trừng mắt nhỏ thì có người gõ cửa lần nữa.

Người bước vào lại là .

Anh thoáng qua lúng túng và tôi cũng đang ngượng ngùng: “Bác ơi, có làm phiền bác giới thiệu đối tượng Khả không? Xem ra người xếp hàng cũng nhiều.” Sau đó anh nháy mắt một : “Cháu lấy lại áo khoác của mình.”

Không nhầm chứ, anh ấy nháy mắt à??

Lần này đẹp trai mức mẹ tôi không nói nên lời, chỉ anh ấy ánh mắt đầy si mê.

anh lại tôi, cười đầy xảo.

Đúng là đồ quỷ!

Tôi xoa trán.

Tôi định đứng dậy lấy áo khoác anh, nhưng động tác khựng lại.

người từ từ bốc lên một làn âm dày đặc, kim quang mờ dần, ấn đường vốn sáng rõ của anh giờ ẩn hiện một tia xám.

xám đại diện , chẳng lẽ tiểu quỷ kia trở thành một quỷ?

Tôi nghiêm túc lại, cố gắng rõ thứ bị làn âm bao phủ, nhưng lại bị đội trưởng đi, vội vàng xuống lầu.

Tôi không kịp giải thích, cầm lấy áo khoác: “Mẹ, ra ngoài một lát.”

5

Tôi lập tức liên lạc , nhưng anh không trả lời tin nhắn hay cuộc , sau đó còn tắt máy.

Tôi mẹ: “Mẹ hỏi giúp địa chỉ của nhé?”

Mẹ tôi hít một hơi: “Mới quen ngày đầu muốn người à?

“Ở quán, học gì vậy, sao còn cởi mở hơn cả mẹ?

“Mẹ nói nghe này, gái phải giữ mình, dù người có đẹp trai cũng không bám theo rất mất giá, phải biết xa gần, che lộ, đang ôm đàn mà che mặt—”

Tôi cúp máy.

Thời không còn nhiều, may mà buổi xem mắt mẹ tôi lấy ngày sinh của , tôi ngồi xe dùng áo khoác của anh để bấm quẻ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương