Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm mới đến nên tôi đi xem , tôi chằm chằm anh cực kỳ đẹp trai đối diện chảy nước miếng.
Anh ấy ngại ngùng cúi : “Tôi là pháp y, nếu thấy khó chịu thì thôi vậy.”
Tôi liếc con ma nhỏ bên cạnh dài của anh ấy, bình tĩnh dời đi: “Không sao, không sợ.”
Sợ gì chứ?
Tôi là thừa kế của một phái trừ tà, số yêu ma tôi đã thu phục nhiều hơn số ch anh đã giải phẫu nữa.
1
Phải nói thật, lần này mẹ tôi cuối cùng không làm tôi thất , anh đối diện lông mày kiếm sáng, mũi cao miệng đẹp, thân hình hoàn mỹ.
Tôi liếc qua thân hình chữ V của anh ấy, trong lòng hét đầy phấn khích.
Sau đó tôi dời đến con quỷ già đang ngồi vai anh ấy. À không, là quỷ.
của bà nghiêng sang một bên, chỉ một lớp da mỏng dính , toàn thân đầy máu.
Bà ấy mím miệng không răng, tay cầm một sợi dây đen, cố gắng quấn anh .
Nhưng không cần bà ta cố gắng thế nào, vẫn không tròng được dây anh ấy.
Tôi luồng , hiểu ra ngay.
anh , ngoài sát , hiện một lớp sáng vàng mờ mờ, vẻ uy nghiêm bất xâm phạm.
Sát là do giải phẫu tử thi, con quỷ già lẽ vì thế bám theo anh ấy.
lớp sáng kia là công đức, dù sao liên quan đến đội cảnh sát, bắt một tên tội phạm hơn xây bảy tầng tháp Phật .
Bà di chuyển từ vai trái sang vai phải, từ phải sang trái, cuối cùng vứt sợi dây xuống và tức giận nhảy dựng , tôi bật “phụt” một tiếng.
Anh thấy tôi anh , lẽ chưa bao giờ gặp một đứa mê trai không xấu hổ tôi, liền cúi , khuôn mặt trắng trẻo thoáng hồng hồng.
Một cậu em trai bẽn lẽn, chẳng phải là giấc mơ của chín trăm triệu gái hay sao?
Tôi chuyển đôi màu hổ phách của anh:
“Anh đẹp trai, tên là gì?”
“Ngô .”
……
“Ngô …sao?”
Biểu cảm gương mặt anh ấy viết rõ ràng “tôi lịch sự không vậy”.
“Ngô , đồng âm vô tai vô (không tai ương, không bất hạnh).”
“Ồ ồ.”
Tôi cúi nhai lá rau diếp, thì đẹp đấy, nhưng sao không thích ăn thịt nhỉ?
Chắc do giải phẫu nhiều quá nên bóng ma tâm lý?
“Vậy thì sao?”
“Bộ Đạo.”
……
Anh ấy im lặng một lát: “Sao không nói được?”*
*Tên của nu9 phát âm giống câu “không nói” trong tiếng trung làm na9 hiểu lầm.
Tôi nhướn mày: “Bộ của Bộ Kinh Vân, của năng, Đạo của đạo sĩ.”
Ngô ngơ ngác một chút: “Tên thật là đặc biệt.”
Nếu anh ấy tôi là thiên sư cấp một của chính phái, chắc thấy đặc biệt hơn nữa đấy.
“Vậy công việc của là gì?”
“Ăn chơi hưởng thụ ở nhà.” Tôi nở nụ tươi tám chiếc răng: “ăn bám cha mẹ.”
Ngô nghẹn họng một lần nữa: “Thảo nào sắc tốt thế.”
Đương nhiên rồi, tu đạo mỗi ngày dậy lúc năm giờ, ngủ lúc tám giờ, anh giẫm chân không thay đổi được đâu.
Tôi lại thấy bà quay trở lại, Ngô độc ác, cầm một hộp gì đó đổ anh ấy.
Bột màu đen thui, dường đang che đi sáng vàng anh.
Tôi lau miệng: “Anh cơ bụng không?”
Ngô dường đã quen lối suy nghĩ nhảy vọt của tôi: “, bình thường tôi thường tập hình.”
“Cho tôi sờ thử được không?” Trước khi anh ấy kịp phản ứng, tôi đã đưa tay ra, đích thị là một kẻ lưu manh chính hiệu.
Vừa chạm cơ anh ấy, bà dường bị một cú sốc mạnh, bay thẳng tường rồi rơi xuống đất, rơi khỏi cơ , lăn một đoạn xa.
đó tôi căm hận và kinh ngạc.
Tôi hờ hững liếc bà ta một .
căm hận của bà chuyển thành sợ hãi, nhanh chóng bò lại nhặt , rồi chạy trốn khỏi cửa nhà hàng chạy trốn sự sống.
Tôi bộ quần áo vải thô bà ta, chút suy nghĩ.