Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 2

2

Cơ bụng của Ngô Vọng cứng như một tấm sắt, cảm giác không mấy dễ chịu.

Tôi thu tay ngồi xuống, hiếm khi có chút căng thẳng, vội vàng xiên một miếng bánh mì.

Tai anh đỏ bừng, như m.á.u có nhỏ : “Vừa nãy tôi căng thẳng quá nên hơi cứng, nếu không cô thử xem.”

Tôi giật , câu đầy mùi cám dỗ là sao?

Chẳng lẽ tôi đã rơi vào bẫy của anh , thợ săn cao tay thường xuất hiện dưới hình dạng mồi?

“Không, không cần đâu, cơ bụng tốt lắm.”

Cả chìm vào im lặng, may tiếng chuông điện thoại của anh phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

“Lưu Lão Căn ~ Lưu Lão Căn ~ Anh là thế nào thế ~”

Tôi nổi hết da gà.

Chẳng lẽ anh không tìm được bạn gái không vì nghề nghiệp vì đầu óc?

Anh nghe điện thoại, nghiêm túc “ừ” liên tục, sau đó đứng dậy tính tiền: “Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, về ngay.”

Tôi: Ồ.

Anh đi phía trước đầy mạnh mẽ, dù sao dài một mét tám.

Còn tôi không thua , cao một mét bảy, thân hình khỏe mạnh do bắt quỷ luyện tập từ nhỏ.

Tôi nhấc bước: “Rẹt—”

Tiêu .

váy bút chì tôi mặc để đi xem ngay lập tức rách toạc như tôi đang làm động tác xoạc .

Anh quay đầu , ánh lướt qua đôi dài trắng mịn của tôi, nhanh chóng thu : “Cô không quen với trang phục à?”

“Do mẹ tôi ép đấy.”

Thấy ánh kinh ngạc của anh, tôi hắng giọng: “Không, không, tôi thích váy , anh không thấy tôi rất thục nữ sao?”

“Đúng, cười không hở răng, dáng điệu thướt tha.” Anh đưa áo khoác tôi.

Lời ý tứ là đây?

Tôi liếc anh một cái, khóe miệng của anh thực sự có nụ cười.

Chúng tôi tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe, tôi lái Range Rover của , anh lái Jeep của anh, cả đều có tương lai sáng lạn.

Về đến khu chung cư, tôi phát hiện tòa nhà của bị phong tỏa, có rất nhiều vây quanh.

“Chuyện vậy?” Tôi kéo một hỏi.

“Em gái à, tòa nhà em có , nghe là một cô bé gái, thảm lắm. Ôi trời ơi, em xem, năm mới tới không yên ổn. xem, có xe sát đến đấy!” Anh ta tỏ nghiêm trọng.

Tôi giật , định xông vào trong.

một bàn tay giữ chặt tôi , là giọng quen thuộc: “ lớn lúc nào hấp tấp.”

Mẹ tôi mặc đồ thao, rõ ràng vừa tập dục xong, gương đầy thản nhiên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ, sao không với một tiếng?”

“Mẹ đâu nỡ làm phiền khi đang hẹn hò?” Mẹ đồng hồ: “Mới nửa tiếng đã về , sao, chưa cưa đổ được bé đẹp trai đó à?”

Tôi trợn : “Tất cả là tại mẹ bắt mặc váy , mẹ xem, mất đi được.”

Mẹ không chỗ váy tôi rách vào áo khoác nam trên eo tôi: “Ồ, đây có là áo của không? Có thừa hưởng một phần sức quyến rũ của mẹ .”

thêm một xe sát hú còi đến, từ trong xe bước xuống đàn ông.

Một trong số đó, khuôn tuấn tú, dài, vai rộng eo thon, dù đeo khẩu trang nhưng không che được đẹp thu hút mọi ánh .

Chính là Ngô Vọng.

Mẹ tôi theo ánh tôi:

“Ồ, đó chẳng đẹp trai kia à? Bạn học cũ của mẹ đâu có sát nhỉ.”

thấy ngưỡng mộ của mẹ, tôi lập tức phá tan những ảo tưởng đẹp đẽ của bà:

“Anh không sát, là pháp y.”

Mẹ tôi càng vui mừng:

“Pháp y càng tốt chứ. Sau lo , lo quỷ, đứa đúng là sinh để dành nhau!”

Sinh để dành nhau cái chứ!

Tùy chỉnh
Danh sách chương