Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

2

Vài ngày sau, Hàn Sam Sam và Lưu Hạc đi chụp cưới.  

Thực , hợp đồng vẫn còn chưa chính thức ký kết nhưng nghĩ cô ta là bạn nên tôi không so đo tính toán, cứ để thợ bắt làm việc trước.  

Hàn Sam Sam định đòi tôi phải có mặt.  

không mời tôi nhưng chụp cưới cô ta lại khăng khăng muốn tôi chứng kiến.  

Nhiếp gia phụ trách buổi chụp là người tôi cử riêng ty, là nhóm thợ có kỹ thuật tốt của tôi.  

Nhìn xa, gương mặt rạng rỡ của Hàn Sam Sam dưới ánh nắng trước nhà thờ trông vô cùng hạnh phúc. Tuy nhiên, lòng tôi lại đau nhói.  

Đáng lẽ tôi nên cảm thấy vui mừng khi thấy cô ta có được niềm hạnh phúc này. Ấy thế mà dù cố cỡ nào, tôi vẫn không thể vui lên nổi.  

Thậm chí, tôi còn bắt tự hỏi, liệu cố gắng của bản có đáng giá hay không.  

“Chị Mạnh ơi, chuẩn bị chuyển sang địa điểm chụp tiếp ạ.”  

Trợ lý của nhiếp gia chạy tới thông báo.  

“Chị đi cùng bọn em luôn không? bọn em di chuyển luôn đây.”  

Tôi gượng cười, bảo trợ lý báo lại Hàn Sam Sam tôi sẽ rời đi.  

Dù sao đi nữa, việc chứng kiến khoảnh khắc này không thay đổi được thật tôi không còn là một phần quan của cô ta nữa.  

Hàn Sam Sam kém tôi một tuổi. Khi vào đại học, tôi và cô ta sống chung ký túc xá, lúc nào như hình với bóng.  

Vì cô ta chưa từng sống nội trú nên hay hỏi han nhờ vả tôi đủ thứ, dọn dẹp phòng nạp tiền vào thẻ ăn, đăng ký môn học trên cổng thông tin đóng bảo hiểm.  

Vốn thích giúp đỡ người khác, tôi vui vẻ bận rộn thay cô ta lắm. Mà mỗi lần nhận được hỗ trợ, Hàn Sam Sam đều tỏ biết ơn và đáp lại bằng nhiệt khiến tôi cảm thấy thứ rất đáng giá.  

Cô ta từng với tôi:  

“An Hạ, cậu không chỉ là bạn , mà còn là người quan cuộc đời mình. Hy vọng bạn này sẽ mãi mãi bền lâu.”  

Thậm chí, bạn cùng phòng còn hay đùa hai chúng tôi nên đi làm xét nghiệm ADN vì có khi là chị em thất lạc nhiều năm.  

Nhưng nếu thật tại sao cô ta không thể vì tôi mà cố gắng phản đối lại gia đình nhà chồng, ít để có một suất mời tôi tham dự ?  

Hay bạn này chỉ là quan hệ xã giao mà cô ta tiện miệng khách sáo?  

Tôi lái xe một quán cà phê ven biển.  

Quán này là của Trần Du – một người bạn cùng lớp cấp ba của tôi.  

Hồi đó, tôi với cô ấy khá nhưng có điều cô ấy học đại học ở một phố cách đây hơn ngàn cây số rồi hiếm khi quay về.  

Dạo này tôi cờ thấy trên mạng xã hội biết cô ấy về quê mở quán cà phê. Hôm nay sực nhớ nên tôi ghé qua thăm.  

Nhìn thấy tôi, ban Trần Du có chút ngỡ ngàng nhưng vài giây sau cô ấy hét toáng lên đầy hân hoan và bất ngờ sau đó chạy tới ôm chầm lấy tôi:

“Trời ơi, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp!”  

rồi cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, bắt trò chuyện về chuyện xảy sau khi tốt nghiệp cấp ba.  

Khi biết tôi tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, còn sở hữu cả một nhóm sản xuất video ngắn, Trần Du cảm thán:

“Cậu giỏi thật đấy, An Hạ! Hồi trước cậu luôn nhiệt giúp đỡ người, mình nghĩ cậu chắc chắn sẽ có ngày . thấy mình phán quá chuẩn!”  

Tôi cười gượng chua chát, nhấp một ngụm cà phê.  

Nếu đúng như gì cô ấy Hàn Sam Sam chẳng hắt hủi tôi vậy?  

Trần Du luôn trân bạn với tôi và chưa bao thứ tôi đi là điều hiển nhiên. Cô ấy luôn cố gắng đáp lại bằng tất cả khả năng của mình.  

Ngẫm lại, tôi nhận mình và Trần Du thực giống người bạn thuần túy, không vụ lợi.  

“Cậu ý, mở được quán cà phê to thế này cơ mà.” Tôi .

tạm thôi, được cái tự do thời gian với mình thích nên cứ làm thôi.”

“Dạo này người lớn giục ghê quá, bắt mình mau mau lấy chồng mà mình đang sầu không tìm được ty tổ chức phù hợp đây này. Bạn trai mình đang thời kỳ phát triển nghiệp, không dư được bao nhiêu. Mình định làm bữa cơm mật thôi nhưng bạn trai mình không chịu, bảo là ngày đại đời không thể qua loa như vậy, nghi thức cái gì cần có vẫn phải có.”

“Mình thấy không cần thiết lắm, dù sao tụi mình yêu nhau là đủ, nhỉ?”

vậy nhưng một thoáng tiếc nuối vẫn lướt qua mắt Trần Du.

Cô gái nào mà không muốn có một khắc cốt ghi tâm chứ.

“Không làm coi sao được?”

“Cậu đoán xem nhà mình kinh doanh gì?”

“Làm gì? Đừng bảo trùng hợp là làm kiện cưới hỏi nhé?”

Dưới con mắt kinh ngạc của Trần Du, tôi gật

“Khi nào cưới cứ tìm mình. Mau mình số bạn trai cậu đi, mình cam đoan sẽ mang hai cậu một bất ngờ nhớ mãi không quên.”

Mắt Trần Du bừng sáng, cô ấy kích động lao tới ôm chầm lấy tôi:

“An Hạ! Cảm ơn cậu rất nhiều! Nhưng làm vậy có khiến cậu lỗ quá không đó?”

Tôi lắc :

“Tất nhiên là không rồi, cứ yên tâm.”

Tấm lòng chân của Trần Du khiến tôi không khỏi nhớ về kỷ niệm sáng giữa chúng tôi khi còn trẻ.

So với Hàn Sam Sam bây , có vẻ như tôi đánh mất rất nhiều điều nên trân .

Tôi thay đổi quá nhiều.

Xưa nay tôi luôn đối xử với người xung quanh bằng tất cả tấm lòng, nhưng chỉ mình Trần Du chưa bao coi đó là lẽ đương nhiên, luôn chọn cách trân và đáp lại.

Tự hỏi lòng mình, có lẽ, tôi thích thế này hơn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương