Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vẫn là anh gọi món, tôi thêm hai đĩa rau, anh gọi một chai bia, tôi uống một lon sữa hạt nóng.
Cả hai trò chuyện linh tinh, anh đùa giỡn vài câu, tôi cũng bật cười theo.
Tôi đã quên hôm đó tụi mình nói gì,chỉ nhớ trong làn hơi nước bốc lên từ nồi lẩu, tôi nhìn gương mặt anh, bỗng dưng có một suy nghĩ mãnh liệt trào dâng trong lòng:
Tôi muốn sống với người đàn ông này suốt đời.
Tôi chắc chắn.
Đó là quyết định duy nhất trong đời mà tôi chưa từng do dự.
Ăn xong, chúng tôi đi bộ men theo một con đường nhỏ về trường.
Tôi đút tay vào túi áo khoác của anh để sưởi ấm.
Khi gần đến cổng trường, tôi bất ngờ dừng lại.
“Từ Lượng, sau khi tốt nghiệp… tụi mình cưới nhau đi.”
Anh sững người vài giây, rồi siết lấy tay tôi.
“Được. Anh cưới em.”
Đêm ấy trăng tròn lắm – to, sáng, trải đầy ánh bạc trên con đường dưới chân tụi tôi.
Khi đó tôi tin chắc con đường này sẽ dẫn đến hạnh phúc.
Nào ngờ… đó lại là khởi đầu cho toàn bộ đau khổ về sau trong đời tôi.
6
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ sau hôm Rằm ấy.
Ban đầu chỉ là ít nhắn tin và gọi điện hơn.
Anh không còn chủ động tìm tôi, không còn hỏi han quan tâm nữa.
Tôi chủ động gọi thì anh luôn lấy lý do bận rộn và mệt mỏi để từ chối.
Dù có gặp mặt, anh cũng chỉ tỏ ra lười biếng hờ hững, tựa như từ lúc nhìn thấy tôi, anh chỉ mong mau kết thúc cuộc hẹn đó.
Tôi vốn là người rất nhạy cảm, còn anh thì lại không giỏi che giấu.
Nên chẳng bao lâu, tôi nhận ra giữa chúng tôi đã có vấn đề.
Nhưng lúc ấy tôi tự dối lòng mà tin rằng, anh vẫn còn yêu tôi.
Tôi tỉnh mộng hoàn toàn vào một đêm sau cơn mưa.
Hôm đó tụi tôi đi xem phim như mọi lần, sau đó ghé công viên gần đó đi dạo.
Công viên tràn ngập các cặp đôi sinh viên tình tứ.
Trước đây tụi tôi cũng từng ở đó ôm nhau, hôn nhau.
Nhưng đêm ấy, anh cúi đầu bước vội về phía trước, như thể đang trốn chạy.
Tôi kéo nhẹ tay anh lại, cười rồi cúi đầu định hôn.
Anh giật mình, phản xạ tránh né theo bản năng, rồi như thấy ngại, anh mới chạm môi tôi khẽ khàng cho có lệ.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, mà tôi như bừng tỉnh sau cơn mê.
Tôi chợt nhận ra – không biết từ bao giờ – anh đã không còn chủ động ôm tôi, hôn tôi nữa.
Mỗi lần thân mật, đều là do tôi gắng gượng níu kéo.
Còn anh, chỉ vì lịch sự, chỉ vì không muốn làm tôi tổn thương… mới miễn cưỡng đáp lại.
Cứ như thể… anh đang tự chịu đựng để ban phát chút yêu thương còn sót lại cho tôi.
Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều.
Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn biết cho rõ nên gặng hỏi anh cho ra lẽ.
Ban đầu, anh vẫn lảng tránh, vẫn là những cái cớ quen thuộc: áp lực tốt nghiệp, bài vở bận rộn.
Nhưng khi thấy tôi không chịu buông tha, anh giống như một quả bóng xì hơi, im lặng nhìn tôi rất lâu rồi mới nói ra một câu:
“Xin lỗi, Tiểu Lộc.”
Tôi hỏi anh:
“Vì sao lại xin lỗi em?” “ Anh không thể nhập tâm được.”
“Không nhập tâm được” là có ý gì?
“Anh đã cố gắng hết sức để tiếp tục bước đi, nhưng… lại không dồn được hết sức nữa.”
Rốt cuộc là có ý gì chứ?
“Ý là… anh không còn yêu nhiều như trước nữa.”
Không còn yêu cái gì?
“Anh không còn yêu em như trước nữa.”
Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc nghe câu trả lời đó, tôi đã bật cười một cái.
Tôi nói: “Ừ, em biết rồi.”
Nhưng đằng sau cái vẻ nhẹ nhõm giả vờ ấy… là cả thế giới trong tôi sụp đổ trong tích tắc.
Như thể tôi đang bị vùi lấp dưới đống đổ nát của một trận động đất.
Như thể tôi đang chìm sâu dưới đáy biển tăm tối.
Như thể tôi đang ẩn mình trong một tảng băng lạnh buốt, hay đang bước vào giữa biển lửa cháy rực.
Toàn thân đau đến tận xương tủy.
Nhưng lại không chết được.
Tôi gồng mình chịu đựng cơn đau ấy, gom góp toàn bộ tàn lực để ngẩng đầu lên, vẫn giữ nụ cười trên môi mà hỏi anh:
“Vậy… giờ tụi mình phải làm sao?”
“Nếu em không gặng hỏi, thì có khi tụi mình còn có thể tiếp tục thêm một đoạn nữa.”
“Em đang hỏi anh: tụi mình… giờ phải làm sao?”
“Chỉ còn cách chia tay thôi.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Được, chia tay thì chia tay.”
7
Không biết các cậu đã từng thất tình chưa?
Là chủ động chia tay, hay bị bỏ rơi?
Sau đó là buông bỏ hay oán hận, cảm thấy được tự do hay chỉ toàn là đau khổ?
Với tôi, cuộc chia tay tưởng như nhẹ nhàng ấy lại hủy hoại toàn bộ sự tự tin mà tôi có.
Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Có phải tôi đã không đủ tốt?
Có phải vấn đề là ở tôi?
Lẽ nào… tôi là kiểu người không xứng đáng được yêu thương?
Trong những đêm mất ngủ lặp đi lặp lại, tôi bất chợt hiểu ra lý do Từ Lượng chia tay tôi.
Tôi trẻ con, hay dỗi, không đủ dịu dàng, không đủ tinh tế, không hài hước cũng chẳng lạc quan.
Thành tích tệ, không có kế hoạch tương lai rõ ràng, sống lôi thôi, sinh hoạt rối loạn.
Thậm chí, quen thân rồi thì ăn mặc cũng chẳng chỉn chu…
Huống hồ, tôi còn là một cô gái hết sức bình thường – hơi mũm mĩm, thậm chí có phần… xấu xí.
Tôi có điểm gì để khiến anh yêu cơ chứ?
Nếu là tôi, chắc tôi cũng sẽ chán ngán chính mình.
Không thể trách anh được.
Tất cả đều là lỗi của tôi.
Nhưng giờ tôi đã nhận ra những vấn đề đó rồi, tôi hoàn toàn có thể thay đổi mà.
Vì anh, tôi có thể thay đổi ngoại hình.
Tôi có thể học cách trở nên thu hút hơn.
Tôi có thể chăm chỉ học hành, cố gắng để trở thành một người xuất sắc hơn.
Chỉ cần anh đừng rời xa tôi.
Chỉ cần… anh đừng rời xa tôi.
Tôi lập tức nhắn tin cho anh.
Không có hồi âm.
Tôi gọi điện. Gọi mãi.
Anh không bắt máy.
Cuối cùng… anh chặn tôi.
Tôi lập tức thay đồ, lao vội ra ngoài, đạp xe đến trường anh.
Phòng ký túc xá của anh ở tầng trệt, tôi chỉ cần gõ cửa sổ là có thể gọi anh.
Tôi gõ vài cái, bạn cùng phòng anh thò đầu ra bảo anh không có ở đó.
Tôi ngồi bệt ngoài cửa sổ, dán mắt vào cánh cổng.
Tôi nghĩ, chắc là anh vì đau lòng quá nên mới ra ngoài uống rượu giải sầu.
Chỉ cần gặp lại anh, tôi sẽ vứt bỏ hết lòng tự trọng, ôm chầm lấy anh, xin anh tha thứ, xin anh cho tôi cơ hội thay đổi.
Nhưng gần sáng, tôi không nhớ chính xác là mấy giờ, trong màn sương mù lờ mờ… Tôi thấy anh trở về.
Bên cạnh là một cô gái mặc váy hoa nhỏ.
Anh nắm tay cô ấy, dịu dàng kéo cô ấy vào lòng, bịn rịn chia tay.
Ánh mắt rực cháy của người đang yêu say đắm đó – tôi đã lâu lắm rồi không còn thấy trên gương mặt anh nữa.
Thì ra… “cậu bé của tôi” đã yêu người khác rồi.
Thì ra là vậy…
Người từng nói trong mắt chỉ có tôi, cũng sẽ dùng cùng ánh mắt đó để dỗ dành một cô gái khác.
Người từng hứa sẽ cưới tôi, cũng sẽ rủ rê một người khác vào một đêm nào đó.
Người từng nói sẽ bám lấy tôi cả đời, cuối cùng lại phẩy tay một cái, gạt tôi ra khỏi cuộc đời anh.
Người từng xót tôi nhất, giờ đây lại đâm cho tôi một nhát thật sâu.
Và nhát dao đó, đến giờ vẫn chưa từng rút ra khỏi cơ thể tôi.
8
Tôi sụp đổ thật sự trong một thời gian dài.
Tôi nghiện rượu, mất ngủ.
Mất ngủ rồi lại uống rượu, uống xong lại mất ngủ.
Cứ thế rơi vào một vòng luẩn quẩn tăm tối.
Năm cuối đại học, khi bạn bè ai nấy đều hăng hái đi thực tập, xin việc…
Tôi thì đang bận ôn thi lại vì bị trượt môn.
Cuối cùng, thầy giáo thấy tôi tinh thần sa sút quá, đành miễn cưỡng cho tôi tốt nghiệp.
Trước khi ra trường, tôi vô tình gặp lại bạn cùng phòng của Từ Lượng.
Lúc ấy tôi mới biết anh không lấy được bằng tốt nghiệp.
Từ học kỳ đầu năm tư, anh đã bỏ học, nghe nói là theo cô bạn gái ấy đến thành phố khác sinh sống.
Từ đó chẳng ai còn gặp lại anh nữa.
Tôi không hỏi thêm gì về anh.
Giai đoạn đó, tôi cố tình chặn mọi tin tức liên quan đến anh, vì sợ bản thân vừa mới gượng dậy sẽ lại sụp đổ lần nữa.