Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cậu là…?”
Tôi đang định mở miệng giới thiệu thì thanh mai đã chen ngang:
“Thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.”
Sau đó chậm rãi thêm một câu, giọng nói mang theo chút ngông nghênh:
“Cũng là bạn trai tương lai.”
Tôi trừng to mắt.
Lục Bắc Kỳ khẽ nhếch môi, bình tĩnh nhìn sang thanh mai:
“Vậy sao?”
“Cô ấy vẫn chưa đồng ý, nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội.”
Hai người rơi vào thế giằng co không lời.
Tôi nhíu mày, đầu bắt đầu đau lên rồi đây.
May mà đúng lúc đó điện thoại của Lục Bắc Kỳ vang lên.
Tôi thở phào, vội vàng đổi chủ đề.
8
Sau khi Lục Bắc Kỳ rời đi, tôi thấy thanh mai vẫn chưa về, còn theo tôi lên cả thang máy.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cậu ta ung dung đáp:
“Ừm, anh nhớ nhóc Bồ Đào quá, qua thăm nó một chút, tiện thể cũng có chuyện muốn nói với em.”
Về tới nhà, tôi thay giày xong, đang định đi về phía sofa.
Thanh mai bỗng kéo tay tôi lại, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày, thẳng thắn nói luôn:
“Đoạn Tiểu Đường, ban đầu anh định chờ hết Tết mới tỏ tình, nhưng giờ anh không chờ nổi nữa.”
“Anh thích em, làm bạn gái anh nhé?”
Không ngờ cậu ấy lại đột ngột như vậy.
Tôi sững người, một lúc không biết phải đáp sao.
Thấy tôi cúi đầu, thanh mai mới buông tay tôi ra.
“Không cần trả lời ngay đâu, anh sẽ cạnh tranh công bằng với cậu ta, anh chỉ muốn cho em biết anh thích em.”
Nói xong, cậu ta ôm mèo lên, chuyển chủ đề.
Lúc đang vuốt mèo, tay cậu ấy khựng lại một chút, như thể nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nhắc tôi:
“Tối nay ngủ em đừng có xoa anh nữa.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, đang định mở miệng giải thích thì bị thanh mai cắt ngang:
“Không cần giải thích, anh hiểu mà.”
Tôi: 「……」
Tôi thật sự không cố ý.
Có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi rồi.
9
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Phát hiện con mèo lại đang nằm trong lòng tôi.
Còn bàn tay kia của tôi… lại đang nắm đuôi nó.
Tôi: 「……」
Rõ ràng tối qua trước khi ngủ, nó không nằm trên giường mà.
Lại như vậy nữa à?
Lúc này, trước mắt tôi lại quét qua hàng loạt đạn mạc:
【Thanh mai lại đang ngoài cửa đó, lại còn mang bữa sáng tới cho em nữa, lần này em có rửa kiểu gì cũng không sạch rồi, hihi.】
【Haha sao lại thế nữa rồi, tội ghê, tui làm chứng là nhóc Bồ Đào tự chui vào lòng em đó.】
【Đúng đúng, nhưng mà em là người tự ra tay đó nha, cái này không đổ cho Bồ Đào được đâu.】
【Mỗi ngày mà như vậy thì thanh mai sao ngủ nổi, haha!】
【Nhưng mà cậu ấy thật sự siêu yêu luôn! Bị hành cả đêm mà không đánh thức em dậy.】
……
Xem xong đạn mạc, tôi vội vàng chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, thanh mai đang đứng ngoài cửa, mắt thâm quầng.
Tôi lập tức thấy áy náy:
“Anh… anh không phải thật sự đứng đây cả đêm đó chứ?”
Cậu ta gật đầu, đi vào rồi đặt phần ăn sáng lên bàn.
Tôi đi theo sau: “Sao mà chịu được vậy chứ, nếu còn lần sau, anh cứ gọi điện cho em!”
“Lần sau à?”
Cậu ta bỗng dừng bước, quay người lại.
Tôi không để ý, va ngay vào lòng cậu ấy.
Cậu ta đỡ lấy tôi, cúi đầu cười khẽ nhìn tôi:
“Em còn muốn có lần sau à?”
Nói rồi, cậu ta cúi xuống sát tai tôi, giọng nói vừa nhẹ vừa dụ dỗ:
“Em thích xoa chỗ đó đúng không? Vậy thì đồng ý làm bạn gái anh đi, sau này mỗi tối anh cho em xoa thoải mái, khỏi phải lo làm phiền anh ngủ.”
Đạn mạc:
【Thằng này tính toán từng ly từng tí, mảnh vụn luôn bay vô mặt tôi rồi.】
【Lừa con gái người ta, dù biết bé cũng thích xoa thiệt.】
【Đừng có nhận lời vội nha bé ơi, đàn ông cái gì dễ có được là sẽ không trân trọng đâu đó.】
……
Tôi đẩy thanh mai ra, lườm cậu ta một cái:
“Trần Thời Yến, anh nghĩ đẹp lắm ha!”
Cậu ta liếc tôi một cái:
“Thế mà em vẫn xoa anh mỗi đêm đó.”
Nhắc tới lại thấy tức.
“Tôi nói rồi là tôi không cố ý mà, tôi…”
Thôi khỏi, có nói bao nhiêu lần cậu ta cũng không tin đâu.
Thanh mai kéo tôi ngồi xuống ăn sáng.
Cậu ta ngồi đối diện, cười nói:
“Giúp anh một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” – Tôi vừa hỏi vừa cắn một miếng bánh bao.
“Giả làm bạn gái anh rồi cùng anh về nhà.” – Nói tới đây, thanh mai thở dài – “Mẹ anh bắt mang bạn gái về ra mắt, cãi nhau với anh mấy ngày rồi, anh cũng không muốn đi xem mắt, nghĩ mãi chỉ còn cách này.
“Dù bây giờ vẫn chưa theo đuổi được em, nhưng… em giúp anh một lần được không?”
Tôi định từ chối, nhưng mấy đêm nay tôi hành cậu ta riết rồi.
Cũng thấy có lỗi.
Suy nghĩ một lát, tôi gật đầu:
“Được rồi, nhưng chỉ giả vờ lần này thôi đó.”
Thanh mai cười, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
10
Ngày tới nhà thanh mai, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Ai ngờ trước khi về, em gái nhỏ nhà cậu ấy đột nhiên ôm lấy tôi:
“Chị ơi, chị với anh hai đi xem phim với em được không? Em mời!”
Dễ thương quá trời.
Tôi không nỡ từ chối, liền gật đầu.
Xem phim xong thì trời đã tối.
……
Sau đó, em gái nhỏ nhà cậu ta hầu như lần nào cũng rủ tôi ra ngoài.
Tôi nghi ngờ hợp lý rằng chính Trần Thời Yến là người đứng sau.
Hôm đó, đang chơi trong công viên.
Tôi véo tay cậu ta, thì thầm:
“Có phải anh bảo nó làm vậy không?”
Thanh mai cười cười, khẽ nhếch môi:
“Oan cho anh quá, rõ ràng là con bé thích em, còn bảo anh mau mau theo đuổi em đi.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu không thèm nhìn nữa.
Đạn mạc lại hiện lên trước mắt:
【Cô em gái đúng là trợ công thần kỳ luôn đó!】
【Thằng nhóc này được lời còn ra vẻ, chắc đang cười sướng trong bụng. Mau nắm lấy cơ hội đi!】
【Không tranh thủ thì sau Tết em gái nhà tui đi làm lại, anh toang đó.】
【Lúc đó em ngày nào cũng gặp Lục Bắc Kỳ, tình cảm có khi bay vèo vèo luôn!】
……
11
Sau Tết, tôi đi làm lại.
Ngày đầu tiên đi làm, bộ phận tụi tôi quyết định rủ nhau ra ngoài ăn mừng.
Lúc tan ca thì đụng phải sếp.
Một đồng nghiệp chỉ khách sáo hỏi một câu.
Ai ngờ anh ấy đồng ý thật.
Lúc thanh mai nhắn tin tới, tụi tôi đang chơi trò chơi trong phòng riêng.
【Xong chưa? Anh tới đón em về.】
Đón tôi? Không được đâu.
Lỡ lát nữa hai người đụng mặt thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi mở khung chat, gõ:
【Không cần đâu, em tự về được mà.】
Cửa phòng chừa hé một chút.
Lúc đang chơi nửa chừng, tôi theo phản xạ liếc mắt nhìn ra ngoài.
Kết quả thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua.
Trông rất giống thanh mai.
Tôi kiếm cớ ra ngoài.
Người kia đang đứng ngoài hành lang không xa gọi điện.
Nhìn rõ mặt rồi mới chắc chắn là thanh mai.
Hình như vừa gọi xong, giờ đang cúi đầu nhắn tin.
Rất hiếm khi thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy.
Tôi cong môi, định lén đi lại hù cậu ấy một cái.
Thì sau lưng vang lên giọng nói của Lục Bắc Kỳ:
“Đường Đường, anh đưa em về!”
Câu còn chưa nói xong thì đã thấy thanh mai phía trước, lập tức ngừng lại.
Lúc này, thanh mai cũng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thấy tôi và Lục Bắc Kỳ.
Tôi: 「……」
Sao lại là tình huống này nữa vậy?!
Đạn mạc lại bay rào rào:
【Thanh mai ghen rồi đó, mau nghĩ cách dỗ đi em ơi.】
【Bé con hình như thích thanh mai hơn thì phải, mà chính bé cũng chưa nhận ra.】
【Không ghen tới phát điên mới lạ, đẩy nhanh tiến độ đi, tôi muốn xem cảnh yêu nhau rồi kìa!】
【+1 luôn, yêu nhau đi, ép buộc cũng được, tôi thích.】
……
Thanh mai hơi bất ngờ khi thấy hai người tôi, khẽ cong môi rồi bước lại gần.
Bị cậu ta nhìn tới mức mất tự nhiên, tôi theo bản năng lên tiếng giải thích:
“Công ty em đi ăn, hai người cũng…?”
Thanh mai gật đầu, sau đó liếc nhìn Lục Bắc Kỳ bên cạnh tôi, trầm giọng nói:
“Để anh đưa em về.”
Tôi gật đầu.
Cùng đường mà.
Hơn nữa giờ này cũng khó bắt xe.