Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa rồi, giọng điệu của Trì Lệnh Dã khiến tôi bỗng nhớ đến những ngày xưa cũ.
Khi ấy, chúng tôi cũng từng như vậy, phơi nắng bên mái hiên, nói đùa trêu ghẹo, thỉnh thoảng lại phá lên cười.
Không kịp suy nghĩ, tôi buột miệng:
“Làm sao sánh bằng anh được chứ? Người mới hai tháng đã học xong chữ nổi rồi cơ mà.”
Không khí lập tức… đóng băng.
Tôi lạnh sống lưng.
“Ý tôi là… với trí tuệ của Trì tổng, tất nhiên chuyện đó… A!”
Tay tôi bị siết chặt.
Trì Lệnh Dã nắm lấy cổ tay tôi, mạnh đến mức run lên.
Không chỉ là tay, cả cơ thể anh đang rung.
Ngay cả giọng nói cũng run bần bật:
“Tại sao… em lại biết chuyện đó?”
11
Tôi không dám chắc anh có tin lời giải thích của mình hay không.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Là trong buổi trị liệu thôi miên trước đó, anh từng kể với tôi mà…
Có điều, thôi miên sâu sẽ khiến anh quên mất nhiều chi tiết khi tỉnh lại. Đây là phản ứng rất bình thường.”
Anh cau mày, không thể ngay lập tức vạch được lỗ hổng trong lời nói của tôi.
Nhưng khi đưa tôi về nhà…Trì Lệnh Dã đứng dưới đèn đường, nhìn bóng lưng tôi thật lâu.
Không nói gì.
Cũng không gọi tôi lại.
Mấy ngày sau đó, mọi thứ dường như quay về bình thường.
Tôi vẫn đến đúng giờ.
Anh vẫn ngồi chờ tôi với vẻ mặt dửng dưng như cũ.
Không ai nhắc đến chuyện “buổi chiều hôm ấy”.
Tôi gần như đã tin, anh đã buông bỏ nghi ngờ.
Cho đến hôm nay.
Trong biệt thự, xuất hiện một người lạ.
Một ông chú, da ngăm nắng, tuổi không nhỏ.
Anh được Trì Lệnh Dã mời vào phòng trà, hai người nói chuyện khá lâu.
Cửa không đóng hẳn.
Tiếng đối thoại lọt ra từng chút một.
Tôi thuận miệng hỏi người giúp việc:
“Người đó là ai vậy?”
“Nghe nói là người ở thôn Lâm Hải.”
Tôi khựng lại.
“Cái gì cơ?”
“Ông ấy liên lạc với Trì tổng trước, nói có tin tức về vợ cũ của Trì tổng… nên được đón tới đây.”
Tôi nghe đến đó thì lập tức quay đầu.
Nhưng… đã quá muộn.
Giọng đối thoại bên trong vọng ra rành rọt:
“Cậu chắc chắn cô ấy hiện đang sống ở thành phố này?”
“Chắc chắn rồi, tôi phải hỏi bao nhiêu người mới lần ra được đấy!”
Ngay khi lời vừa dứt, ông chú ấy bất chợt trợn mắt, chỉ tay về phía cửa:
“Ấy!
Chẳng phải… cậu đã tìm thấy cô ấy rồi sao?”
12
Tôi phản ứng trong tích tắc:
“Chú nhận nhầm người rồi ạ, tôi không phải.”
Nhưng người đàn ông ấy lắc đầu, vô cùng chắc chắn:
“Không đâu! Cô không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ cô rõ lắm!
Hồi ấy cô hay đến tiệm nhà tôi mua đồ.
Cô từng nói… chồng cô thích ăn đậu bắp, nên tuần nào cũng mua đậu bắp.”
Trì Lệnh Dã – giờ vẫn thích ăn đậu bắp.
Tôi siết tay, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Chú à… tôi chỉ là gương mặt đại chúng thôi. Chắc chú nhầm rồi.”
“Không thể nhầm!
Cô là người từ nơi khác đến, giọng nói khác lắm, tôi ấn tượng sâu cực kỳ!”
Tôi há miệng, nhưng không biết nói gì nữa.
Không nói — là sai.
Càng nói — càng hỏng.
Không khí đóng băng.
Trì Lệnh Dã nhìn bề ngoài có vẻ điềm tĩnh.
Nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã run lên vì siết chặt.
Anh hít sâu một hơi, quay sang ông chú:
“Cảm ơn chú đã cung cấp thông tin.
Ra ngoài nhận tiền từ trợ lý giúp tôi.”
Người đàn ông cười hớn hở đứng dậy, còn không quên đóng cửa nhẹ tay.
Không gian trong phòng trà… tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cuối cùng, chính Trì Lệnh Dã là người phá vỡ khoảng lặng.
“Giờ nên khen em giỏi trốn,”
“Hay nên khen trực giác của tôi chuẩn?”
Tôi lúng túng cười khan:
“Vẫn là nên khen anh…”
Anh bật cười, cười đến mức đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Em không tính giải thích gì sao?”
Tôi cắn môi:
“Em có nỗi khổ riêng…”
Câu này rõ ràng không thể làm anh nguôi giận.
Trì Lệnh Dã đột nhiên kéo tôi ngã xuống sofa, động tác mạnh bạo.
Anh giật phăng áo khoác của tôi, mấy nút áo sơ mi cũng bị bung ra, rơi xuống thảm.
Nhưng anh không làm gì thêm.
Tôi hiểu rất rõ, nếu không có sự đồng ý của tôi, anh sẽ không chạm vào tôi.
Tất cả… chỉ là tức giận và tuyệt vọng.
Anh cúi đầu.
Một lúc sau, tôi cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống vai.
Là nước mắt.
Giọng anh nghẹn lại, như đè nén một nỗi đau đã tích tụ từ rất lâu:
“Tại sao?
Vì sao không chịu nhận anh?
Anh tệ đến thế sao?”
Tôi siết chặt tay, thì thầm:
“Không phải lỗi của anh.”
Tôi kể lại một phần sự thật.
Về lời nói dối của Cống Mộng Anh.
Về cái ngày cô ta bước vào ngôi nhà nhỏ ấy, mang theo một thân phận và một lời tuyên bố:
“Tôi là vị hôn thê của Trì Lệnh Dã.”
“Vậy bây giờ anh đã biết… là hiểu lầm.”
“Vì sao… em vẫn không chịu nhận anh?”
Tôi không dám nhìn thẳng.
Chỉ thấp giọng trả lời:
“Bởi vì… khoảng cách giữa chúng ta, quá lớn.”
“Khoảng cách gì?”
“Anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng, là người thừa kế của cả một tập đoàn.
Còn em… không có gia đình, không có tiền.
Chúng ta sống cùng nhau… sẽ rất mệt.”
Trì Lệnh Dã gần như nghiến răng:
“Vậy nửa năm ở biển là gì? Là em nuôi chó sao?”
Anh siết cằm tôi, lực tay mạnh đến độ khiến tôi thấy đau.
Mắt anh đỏ ngầu, như thể muốn lôi cả trời đất ra chất vấn.
“Nửa năm đó, không phải sống rất tốt à?
Tôi cái gì cũng ăn được, rất dễ nuôi!”
“Em không có tiền, tôi đưa em!
Em không có gia đình, tôi là gì?
Là con chó em từng nuôi chắc!?”
Câu hỏi đó, từng chữ, từng tiếng như búa tạ nện vào ngực.
Tôi không trả lời nổi.
Chỉ có thể nhẹ nhàng chạm tay lên má anh, giống như khi xưa…
Sau đó cúi đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng, run rẩy.
“Là em sai rồi.”
“Em xin lỗi.”
“Anh… có thể tha thứ cho em không?”
Trì Lệnh Dã hít sâu một hơi.
Rất lâu sau mới nghẹn ra một tiếng:
“…Vậy được.”
13
Cuộc giằng co trong phòng trà ấy, rốt cuộc cũng không tránh khỏi.
Là tôi chủ động.
Tôi cúi đầu, mang theo day dứt và nỗi áy náy không thể nói rõ, kéo lấy anh, cởi từng lớp áo… Giống như đã từng.
Khi ấy anh không nhìn thấy.
Luôn chạm sai chỗ, tháo nhầm cúc.
Còn tôi, vẫn như ngày xưa, im lặng giúp anh cởi đi từng lớp gò bó – cả bên ngoài lẫn trong lòng.
Ba năm…anh nhịn suốt ba năm.
Tôi có thể cảm nhận được, trong từng cú siết, từng nụ hôn, từng lần va chạm…là một con dã thú đã nhịn đói quá lâu.
Anh vừa cuồng dại, vừa chính xác.
Từng lần chạm vào tôi, đều không chệch nửa phân.
Mưa rơi.
Tôi nhìn ra cửa kính, những giọt nước vẽ thành dòng, rồi chảy dài như từng nốt nhạc loạn xạ.
Thân thể tôi – như một sợi dây, bị siết chặt… rồi cuối cùng bật tung.
Khi kết thúc, trời đã tối đen.
Anh ôm lấy tôi, hơi thở vẫn còn nặng, nhưng giọng nói dịu dàng bất ngờ:
“Ngày mai chúng ta đi làm lại đăng ký kết hôn.”
Tôi rúc trong lòng anh, ngập ngừng:
“…Chờ đã.”
Anh cứng người:
“Chờ gì?”
Tôi xoay mặt đi, tránh ánh mắt anh:
“Mai em có hẹn đến nhà Trì Ỷ Ân.
Anh ấy mời em đến dự một bữa tiệc nhỏ.”
Trì Lệnh Dã bật ngồi dậy.
Ánh mắt lập tức tối sầm.
“Em đừng nói… em thật sự thích ông ta?”
“Không có.” Tôi cười gượng, né tránh.
“Chỉ là đến xin chữ ký thôi…”
Ánh mắt anh trầm xuống, như vực sâu trước bão.
Tôi không ngờ, một hành động đơn giản như “xin chữ ký”…lại bị Trì Lệnh Dã hiểu lầm đến mức tuyệt đối.
Tối đó, tôi lại ở lại phòng anh.
Lại là một đêm cuồng nhiệt, điên cuồng đến tận nửa đêm.
Tôi cứ ngỡ rằng, chỉ là lần cuối cùng trước khi tôi làm chuyện kia.
Là một món quà cuối cùng tôi dành cho anh…
Cho đoạn tình cảm dở dang, cho người tôi từng yêu sâu sắc.
Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Tôi đã đánh giá sai con sói mang tên Trì Lệnh Dã.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài.
Không phải chốt thường.
Mà là khóa an toàn của biệt thự.
Tôi không thể mở, không thể đập, không thể ra ngoài.
Anh đi làm rồi.
Nhưng trên bàn, có một phong thư đặt ngay ngắn.
Không phải email.
Không phải tin nhắn.
Là thư tay.
Dòng chữ quen thuộc, nét viết mạnh mẽ dứt khoát, chứa đầy tính kiểm soát, nhưng lại… run nhẹ.
Từng chữ như gào thét từ trái tim đầy bất an của anh.
Anh nói, anh không muốn giam giữ tôi.
Anh hiểu rõ tôi là người yêu tự do, có cá tính, có nguyên tắc.
Nhưng…đi gặp Trì Ỷ Ân?
Không… Không thể.
Ba năm.
Anh đã chờ tôi ba năm.
Anh đã không ngừng mơ thấy tôi trở về.
Giờ đây, khi cuối cùng cũng ôm được tôi trong tay…
Anh không thể chịu nổi việc có bất kỳ kẻ nào – đặc biệt là Trì Ỷ Ân – có khả năng giành tôi khỏi anh.
Không thể đánh cược.
Không thể chấp nhận rủi ro.
Không thể buông tay.