Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ngày tôi và Trì Lệnh Dã gặp lại, là một buổi chiều đầu thu nắng nhạt.

Tôi vừa bước chân vào sân biệt thự của anh, đã thấy một cô gái bị đuổi ra khỏi cánh cổng sắt đen – dáng vẻ chật vật, váy áo xộc xệch, ánh mắt đỏ hoe như vừa khóc.

Cô ta quay đầu nhìn lại, nhưng cánh cửa đã lạnh lùng khép chặt.

Không một ai ngoảnh đầu.

Tôi hơi sững người, khẽ hỏi người bên cạnh:

“Chuyện gì vậy?”

Đối phương chỉ nhàn nhạt đáp, như đã thấy quen đến mức tẻ nhạt:

“À, cô ấy là một trong số những người tự xưng là vợ cũ của Trì tổng.

Anh ấy đang tìm người phụ nữ từng chăm sóc mình thời bị mù.

Nhưng toàn là giả cả. Cô quen rồi cũng sẽ thấy bình thường thôi.”

Tôi cụp mắt, giấu đi cảm xúc thoáng qua.

Chỉ “ừ” một tiếng.

Không gật đầu cũng chẳng phủ nhận.

Rồi, đến lượt tôi.

Trì Lệnh Dã ngồi nơi sô pha, bóng lưng cao ngất, cả người toát ra sự xa cách như một tòa thành không thể bước vào.

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, như xuyên thẳng qua gương mặt, chạm vào tận ký ức.

Đột nhiên, anh lên tiếng:

“Cô và vợ cũ tôi là đồng hương?”

“Cả tên cũng giống nhau một phần…”

“Cô… từng gặp cô ấy sao?”

Tôi không chớp mắt.

Chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi khẽ lắc đầu.

Giọng nói dứt khoát, bình tĩnh đến tàn nhẫn: “Không.

Tôi không quen cô ấy.”

Câu trả lời rơi xuống, như một con dao nhỏ, nhẹ nhàng… nhưng đủ để cắt rời những ngày xưa cũ.

Còn anh – ánh mắt hơi tối lại, nhưng chẳng hỏi thêm gì nữa.

Chúng tôi, lại như hai người xa lạ.

Lần thứ hai trong đời, bước ngang qua nhau…mang theo một lời nói dối, và một bí mật chưa từng phai mờ.

1

Năm thứ hai sau khi tôi và Trì Lệnh Dã “ly hôn”, chúng tôi tình cờ gặp lại.

Tôi đến nhà anh, với tư cách là chuyên gia tư vấn tâm lý.

Còn chưa kịp bước vào, đã thấy một cô gái bị xô ra khỏi cánh cổng biệt thự – chật vật, xấu hổ, váy bị giật đến lệch vai.

Từ bên trong vang lên một tiếng quát khàn khàn, u ám như sấm rền:

“Cút! Đừng để tôi thấy mặt cô lần nữa!”

Trợ lý bên cạnh tôi chẳng mảy may bất ngờ, chỉ lơ đãng nói:

“Tháng nào cũng có vài lần thế này, chị đừng để tâm, quen rồi thì thấy cũng bình thường.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, khẽ hỏi:

“Là sao?”

“À, mấy cô đó giả làm vợ cũ của Trì tổng đấy.”

Tôi khựng lại:

“…Cái gì cơ?”

Có lẽ mặt tôi biểu cảm quá rõ, nên trợ lý cũng thấy hơi ngại, bèn giải thích tử tế:

“Nói cho chị cũng không sao. Trước kia khi Trì tổng bị mù, từng kết hôn với một người phụ nữ. Bây giờ anh ấy muốn tìm lại người đó, nhưng chẳng ai biết tung tích.

Mà chị biết rồi đấy, người nhắm đến gia sản của Trì tổng nhiều lắm, hàng nhái thì lại đầy rẫy.”

Tôi không đáp.

Chỉ lặng lẽ theo anh ta đi vào.

Biệt thự rất lớn nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta sởn da gà.

Trợ lý hạ giọng:

“Trì tổng nổi tiếng là khó tính, nếu không cũng chẳng ai chịu chi bộn tiền để mời chị về đâu.”

Tôi hỏi:

“Cụ thể tôi cần làm gì?”

“Thuyết phục Trì tổng buông bỏ chấp niệm, ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân mà gia đình sắp đặt.”

Vừa nói, chúng tôi đã đến trước cửa phòng ngủ chính.

Trợ lý gõ nhẹ mấy cái, đổi giọng lấy lòng:

“Trì tổng à, bác sĩ tâm lý mới đến rồi.”

Bên trong lập tức vang lên tiếng gầm lạnh buốt:

“Cút hết đi cho tôi!”

“Ngài bớt giận chút, ít nhất thì cũng nên nói chuyện với cô ấy một…”

Chưa kịp nói hết câu, một âm thanh “choang” đột ngột vang lên:

Có thứ gì đó vừa bị ném mạnh vào cánh cửa.

Không cần nghĩ cũng biết, nếu cánh cửa kia không đóng chặt, cái bình hoa đó chắc chắn đã nổ tung trên đầu trợ lý rồi.

Anh ta lau mồ hôi:

“Vậy… vậy để tôi dẫn bác sĩ Dư Lệ rút trước…”

Vừa dứt lời, cánh cửa đột ngột bật mở.

Người đàn ông cao gầy đứng đó, gương mặt lạnh băng, ánh mắt sâu hun hút như vực thẳm.

Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm thấp:

“Vừa rồi cậu nói… cô ấy tên gì?”

2

“Dư Lệ. Nhưng không phải chữ ‘Lệ’ trong ‘xinh đẹp’, mà là chữ ‘Lệ’ trong trái vải.”

Trợ lý lập tức đỡ lời, giọng lí nhí, sợ bị vạ lây.

Tôi cũng nhanh chóng lấy thẻ công tác ra, đưa cho anh xem.

Trì Lệnh Dã khẽ bật cười, âm trầm đến gai người:

“Đám già trong nhà nghĩ chỉ cần kiếm một bác sĩ trùng tên là tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?”

Anh hừ lạnh, rồi nhìn tôi:

“Bác sĩ Dư, cô bị sa thải rồi.”

Thật ra trước khi tới, tôi đã nghe nói vị bệnh nhân này rất khó chiều.

Không ngờ lại… khó tới mức này.

Nhưng cũng tốt thôi, coi như có cớ để rút lui.

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, lúc xoay người, chứng minh thư trong túi áo rơi xuống.

Tôi khom lưng nhặt lại, nhưng bàn tay kia đã nhanh hơn tôi một bước.

“Cô quê ở thôn Lâm Hải, thành phố C?”

Giọng anh bỗng trầm xuống.

Tôi khựng lại, rồi gật đầu:

“Ừm.”

“Cách đây hai năm, tôi từng sống ở đó… và kết hôn.

Cô có quen vợ tôi – Dư Lệ – không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Bình thản đến lạnh lùng:

“Không quen.”

3

Tôi thở phào, may mà trên thẻ căn cước không ghi tên cũ.

Bằng không, giờ phút này, Trì Lệnh Dã sẽ biết – tôi chính là Dư Lệ.

Hai năm trước, anh dạt vào bờ biển, bất tỉnh nhân sự.

Người nhặt được anh, là tôi.

Người ở bên anh mỗi đêm dài tăm tối, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo và tâm hồn hoảng loạn của anh… cũng là tôi.

Người dụ dỗ anh kết hôn, là tôi.

Dù chỉ là kết hôn hình thức, không hề có giấy đăng ký.

Vì lúc đó anh mất cả thẻ căn cước trong vụ tai nạn ngoài khơi – như mất luôn đôi mắt của chính mình.

Trì Lệnh Dã khi đó, giống như một chiếc vỏ rỗng mất đi ánh sáng.

Tôi ở bên anh, học chữ nổi cùng anh, dạy anh cách cảm nhận thế giới bằng đầu ngón tay.

Dần dần, anh mới chịu mở lòng.

Tôi từng hỏi anh:

“Anh không định quay về à? Về nhà thật sự của mình ấy.”

Anh lắc đầu, cười như thể tự giễu:

“Tôi thế này về thì có ích gì? Chỉ để người ta chê cười thôi sao?”

Tôi chưa từng hỏi thêm về thân phận hay gia cảnh.

Biển giấu đi tất cả.

Nhưng tôi biết, trên lưng anh, gánh nặng nặng lắm.

Tôi từng nói với anh:

“Ai dám cười anh? Tôi liều mạng với họ luôn.”

Anh bật cười, khẽ sờ lên cằm tôi, rồi cúi đầu hôn.

Ngoài đời, anh lặng lẽ như nước.

Chỉ có khi ở trên giường, anh mới như dã thú bị xích lại quá lâu – cắn nuốt không chút thương tiếc.

Chiếc giường gỗ ọp ẹp luôn phát ra tiếng “kẽo kẹt” khổ sở.

Tôi từng lo, một ngày nào đó nó sẽ gãy mất.

Nhưng không đợi được đến lúc đó, chúng tôi đã chia tay.

4

Quay lại hiện tại, tôi hơi choáng váng.

Tin tốt: tôi vẫn còn giữ được công việc lương cao này.

Tin xấu: tôi phải làm việc dưới mắt Trì Lệnh Dã – mỗi ngày.

Lúc bạn tôi giới thiệu công việc này, mọi thông tin về thân chủ đều được bảo mật.

Giới nhà giàu vốn vậy – chẳng ai muốn thiên hạ biết mình bị vấn đề tâm lý.

Tôi bị mức lương ngất ngưởng làm mờ mắt, chẳng mảy may nghi ngờ.

Chỉ đến khi gặp người thật… tôi mới biết bệnh nhân chính là anh.

Và giờ… anh đã khôi phục thị lực.

Trì Lệnh Dã vẫn còn giận, đang gọi điện nạt nộ một chuỗi người ở đầu dây bên kia.

Trợ lý ghé tai tôi thì thầm:

“Vừa rồi sao chị lại nói không quen? Dù gì cũng nên gạt cho qua ấy chứ!”

Tôi nhướng mày:

“Gạt kiểu gì?”

“Thì nói… Dư Lệ đã chết rồi. Thế là xong.”

Tôi cười khổ:

“Anh chắc anh ta sẽ an lòng, chứ không phải lập tức bắt chúng ta chôn theo?”

Trợ lý á khẩu.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt anh ta sáng lên như thấy cứu tinh:

“Cô Cống tới rồi! Chúng ta thoát rồi!”

Tôi ngẩng đầu.

Cống Mộng Anh, trong bộ váy đắt tiền và khí chất kiêu kỳ, đang bước nhanh vào biệt thự.

“Lại có chuyện gì nữa vậy?”

“Lại thêm một người giả làm vợ cũ tới, Trì tổng nổi giận rồi.”

“Được rồi, để tôi xử lý.”

Cô ta quen thuộc đẩy cửa vào, rất nhanh đã khóa trái lại.

Chưa tới vài phút sau, giọng anh trong phòng đã dịu đi, không còn phẫn nộ nữa.

Trợ lý thở phào:

“Thấy chưa, chỉ có Cô Cống mới trị được Trì tổng thôi.”

Tôi chớp mắt, hỏi:

“Vậy còn cần bác sĩ tâm lý làm gì?”

Trợ lý nhún vai, nhỏ giọng:

“Cô ấy là tiểu thư độc nhất của Tập đoàn Cống thị, đâu phải bác sĩ thật.”

Tôi gật đầu:

“Thì ra… đó là hôn thê tương lai của anh ta?”

Vừa rồi trợ lý đã tóm tắt sơ cho tôi biết.

Nhà họ Trì và nhà họ Cống vốn có quan hệ làm ăn lâu đời, thân thiết như thông gia chưa cưới.

Đối tượng mà nhà họ Trì muốn gả cho Trì Lệnh Dã, chính là Cống Mộng Anh.

Trùng hợp thay, vị đại tiểu thư kia cũng chẳng hề phản đối, thậm chí còn rất sẵn lòng.

Trợ lý tranh thủ lúc chờ, tiếp tục tám chuyện bên tai tôi:

“Chị có biết không, Trì tổng từng mất tích hai năm trước đấy.”

Tôi hơi nghiêng đầu, như thể đang nghe kể một chuyện ngoài lề.

“Lúc tìm được thì người đã bị thương ở đầu, mắt cũng không còn thấy gì nữa.

Nhưng nhà họ Trì có tiền, dĩ nhiên đưa anh ấy ra nước ngoài chữa trị.

Trong suốt thời gian đó, chỉ có một mình Cống tiểu thư bên cạnh, chăm sóc không rời nửa bước.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương